Chương trước
Chương sau
Khi hai tên nước ngoài canh gác ở cổng đang đắc ý thì hai tay Lương Siêu đã như bóng ma khoác lên đầu vai bọn họ.

"Người anh em, làm phiền hỏi thăm một việc. Các người giấu Thượng Quan Nguyệt ở chỗ nào rồi?"

Tiếng cười của họ lập tức dừng lại, bị dọa toàn thân run lên một cái, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lương Siêu đang cười ha hả nhìn họ, nhưng đó lại là nụ cười lạnh lẽo nhất hai người từng nhìn thấy từ khi ra đời đến nay...

"Cảnh giác!"

Sau khi cùng hô to một câu, hai người cũng phản ứng cấp tốc, lập tức xoay tay lấy ra một con dao găm sắc bén rồi chia nhau ra đâm vào hai chỗ hiểm là tim và cổ họng của Lương Siêu.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay Lương Siêu phát lực, một luồng ám kình trực tiếp chấn vỡ ngũ tạng lục phủ, làm họ phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.

Diệt trừ hai người này xong, Lương Siêu đứng xa xa ôm quyền với Mông Hoằng, nói lời cảm tạ rồi ném một bình thuốc qua, sau đó không nói gì quay đầu liền đi.

Thấy thế, dù Mông Hoằng ngốc đến đâu cũng đã hiểu ra.

Nghi thức giết người chó má cái gì, con mẹ nó đều là thằng ranh này bịa đặt, là vì để ông ta đi thăm dò yểm hộ cho hắn!

Thế mà mình lại tin là thật, tổn thất một cánh tay phải thì thôi, căn cơ còn bị nổ hao tổn, chỉ sợ kiếp này chỉ có thể dừng lại ở Kim Đan kỳ sơ kỳ!

"A! Thằng nhãi nhép họ Lương! Lão hủ không đội trời chung với mày! Từ ngày hôm nay, mày chính là kẻ thù chung của lão hủ và Mạc gia, thậm chí là toàn bộ Thanh Vi Sơn!"

Mông Hoằng đập mạnh xuống đất gào thét lên, mà Lương Siêu mặc kệ ông ta mắng chửi cái gì, lúc này hắn đang lục tung tìm kiếm trong toà nhà này.

Trong toà nhà, đám lính đánh thuê này thành thật đến lạ thường, hình như không dám sử dụng những đạn pháo hạng nặng kia nữa, ai cũng dùng vũ khí lạnh đón địch.



Như vậy thì đừng nói là một hai tên, dù xông lên hết cũng không phải đối thủ của Lương Siêu, chúng trực tiếp bị giết sạch!

Trong một khắc ngắn ngủi, lính đánh thuê chết dưới tay Lương Siêu đã lên đến hơn hai mươi người.

Không lâu sau đó, rốt cuộc Lương Siêu cũng tìm được căn phòng giấu Thượng Quan Nguyệt, hắn xông vào thì thấy Mạc Tiểu Hàm ngơ ra nằm rạp trên mặt đất, hai người ngồi bên cạnh Thượng Quan Nguyệt đang đỏ mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

Vừa rồi họ thông qua camera, đã thấy rõ toàn bộ quá trình Lương Siêu tiêu diệt đám lính đánh thuê, lúc đi ra còn là một đội hoàn chỉnh, nhưng hiện tại đã bị giết chỉ còn hai người bọn họ...

"Thằng khỉ Viêm Hạ! Mày muốn cứu nó đúng không? Tin ông lập tức cắt cổ họng nó ra, để mày cảm nhận nổi đau người mình để ý chết thảm trước mắt không!"

"Ưm ưm!"

Thượng Quan Nguyệt nghe vậy thì lắc đầu, Lương Siêu cũng liên tục xua tay về hướng chúng.

"Đừng xúc động! Thật ra chúng ta có thể bàn điều kiện, chắc các người là lính đánh thuê đúng không? Vậy chỉ cần anh thả con tin thì tôi có thể trả gấp đôi giá người thuê các anh, đủ cho các anh sống sung sướng nửa đời sau, thế nào?"

"Fuck! Nhiều anh em của tao chết thảm trong tay mày như vậy mà mày cảm thấy dùng tiền giải quyết được sao! Thằng chó chết!"

Thấy hai người trở nên kích động, Lương Siêu vội vàng trấn an.

"Được! Chúng ta bàn bạc từ từ đi, hiện tại quyền chủ động nằm trong tay các anh, các anh làm chủ! Muốn làm thế nào có thể nói thẳng, chỉ cần không làm hại cô ấy thì cái gì cũng thương lượng được."

Hai người nghe vậy thì liếc nhau, đều cười ha hả: "Hắc! Thằng khỉ Viêm Hạ, chắc mày chính là Huyền Võ giả đúng không?"



 

"Vừa rồi từ camera, bọn tao đã thấy toàn thân mày có thể phát ra ánh sáng vàng? Đó là thuật pháp đúng không? Đến đây! Chơi thủ đoạn đó cho hai anh em tụi tao xem!"

Đối mặt với thái độ khiêu khích như xem khỉ làm xiếc của hai người, Lương Siêu không để ý lắm, cười cười rồi vui vẻ chấp nhận, bắt đầu tung ra một ít thuật pháp có tính thưởng thức tương đối mạnh.

Hắn ngưng tụ ra một quang ấn Huyền khí màu vàng kim trong lòng bàn tay, khống chế nó nhảy tới nhảy lui như biến ma pháp.

"Thuật này tên là Bát Cực ấn."

Hắn muốn đợi cơ hội chơi chết hai người kia, mà họ còn đặc biệt phối hợp, không có chút cảnh giác nào mà trực tiếp vứt bỏ dao găm trong tay, dựa vào ghế sa lon bắt chéo hai chân bắt đầu cười lớn thưởng thức.

Lương Siêu thấy thế thì ngơ ra, con mẹ nó đều đang tìm đường chết à? Không sợ mình vung tay xuống, khống chế Bát Cực ấn kia trực tiếp đánh nổi đầu chúng ra?

Với tính cảnh giác rác rưởi như thế, làm sao chúng làm lính đánh thuê thế giới đến bây giờ được?

Mà hai người cũng nhìn ra tâm tư của Lương Siêu, lập tức cười ha ha một tiếng rồi nói: "Có phải thứ khỉ lông vàng tứ chi phát triển như mày không biết có thứ gọi là khoa học kỹ thuật? Nói thật cho mày biết, tụi tao biết lúc chờ cứu viện tới sẽ gặp nguy hiểm, cho nên đã đặt mấy tấn thuốc nổ trong toà nhà này rồi, ngòi nổ chính là nhịp tim của tụi tao."

"Không sai! Đừng nói tụi tao chết, cho dù chỉ bị thương làm ảnh hưởng nhịp tim thì mấy tấn thuốc nổ kia cũng sẽ lập tức nổ tung! Đến lúc đó kết quả chỉ có một! Đó là ôm nhau chết chung! Ha ha ha!"

Cmn!

Biết ngay hai tên này là hạng hung ác mà, Lương Siêu thầm chửi bậy một câu, lúc này cũng dẹp tâm tư tập kích đi.

Hai người thấy thế thì liếc nhau, lập tức trêu tức cười một tiếng, chỉ vào Lương Siêu và nói: "Đến đây, biểu diễn thêm một tiết mục cho tụi tao xem. Khắc quang ấn phát sáng này lên ngực mày. Phải dùng sức thật mạnh, đè thật mạnh vào!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.