Chương trước
Chương sau
Nghe xong, bác Tô lập tức hiểu ra ý của cô, không hiểu sao lại cười rồi khẽ thở dài: "Thôi được, thằng ranh kia sớm muộn gì cũng phải biết, chỉ là tâm ý của đại tiểu thư thay đổi nhanh quá, quả thực là làm lão hủ hơi kinh ngạc."

Tiêu Thi Nhã nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, hờn dỗi trợn trừng nhìn bác Tô một chút, không để ý đến ông ta nữa mà quay người muốn rời khỏi.

Bác Tôt hấy thế vội vàng đuổi theo, nói: "Cần lão hủ đi theo ngài không? Dù sao..."

"Không cần." Tiêu Thi Nhã quơ quơ cây quạt, cười lạnh và nói: "Dù cho đám đàn ông thô lỗ đó cả vạn lá gan cũng không dám ra tay với tôi, bác Tô yên tâm là được."

"Được."

Nói đến phía Lương Siêu, sau khi trò chuyện hai câu với các cô gái để họ đỡ buồn thì đã rời đi theo Miller.

Nhưng vừa ra cửa đã thấy một chiếc Maybach nằm ngang bên ngoài biệt thự.

Cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Khuynh Thành thò đầu ra nhìn về phía Lương Siêu, trong mắt mang theo một tia oán trách cùng u oán.

"Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói với em? Hơn nữa nhìn anh như vậy là chuẩn bị đến Vạn Thú Tông à? Em có nghe nói đến tông môn kia, thực lực rất mạnh, trước khi đi không chuẩn bị nói với em một tiếng à? Rốt cuộc anh có biết người ta lo lắng cho anh đến mức nào không?"

"À..." Lương Siêu nhất thời hơi xấu hổ, không phản bác được.

Từ lần trước cứu Diệp Khuynh Thành khỏi vụ tai nạn liên hoàn do Diệp Tiêu giăng ra, Lương Siêu biết quan hệ giữa mình và cô gái này đang ấm lên rất nhanh. Dù họ không làm rõ, cũng chưa triệt để xác định, nhưng trong lòng đều hiểu rõ sự mập mờ này.

Cho nên trước khi đi không nói với đối phương một tiếng thật sự hơi quá đáng.

"Thật có lỗi, hiện tại anh không có tâm tình giải thích cái gì, chờ anh trở lại sẽ..."

"Được rồi, đừng nói nhiều lời, lên xe đi, em đưa anh đi."

"Anh đưa em?"



Lương Siêu khẽ giật mình, sau đó không cần suy nghĩ mà lập tức lắc đầu, nhưng vừa hé miệng còn chưa lên tiếng thì Diệp Khuynh Thành đã nói: "Yên tâm, em không lên núi cùng anh. Chỉ đưa anh đến thành phố của Vạn Thú Tông rồi em lập tức trở lại, vậy được chưa?"

Lúc này, các cô gái đều đi ra.

"Lương Siêu, để Diệp đổng sự tiễn anh một đoạn đường đi."

"Đúng vậy, đi nhanh về nhanh, mang Nghiên Nghiên về rồi ban đêm em tiếp tục ôm co bé đi ngủ."

"Diệp đổng sự, trên đường đi cô cũng khuyên con lừa bướng bỉnh này một chút, chỉ cần Nghiên Nghiên không có việc gì, bình an mang người về là được, đừng tiếp tục làm lớn chuyện, vậy cũng không tốt cho anh ấy."

"..."

Đây là lần đầu tiên Diệp Khuynh Thành tiếp xúc với các cô gái, vô ý thức nghĩ đến sau này có khả năng mình sẽ trở thành một thành viên trong bọn họ, không khỏi có chút xấu hổ.

Mà Lương Siêu không từ chối nữa, trên đường đi có giai nhân ở bên cũng rất tốt.

Nhưng ngay khi hắn muốn lên xe thì một lan gió thổi vào mặt, sau đó đã thấy hai bóng người lao đến, đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu.

Là hai lão già, Lương Siêu còn quen biết một trong số đó, chính là lão già mấy ngày trước đi cùng Mạc Tiểu Hàm ở buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Mông Hoằng.

"Sư huynh, chính là thằng ranh này! Tiểu thiếu gia Mạc gia bị hắn hại chết, dáng vẻ bây giờ của tôi cũng do hắn ban tặng!"

Nghe xong, biết đối phương đến đây không có ý tốt, tìm ra giúp đỡ muốn gây sự, vậy Lương Siêu cũng không kiêng nể mà trực tiếp bắt đầu vạch trần vết thương của ông ta: "Này, cuối cùng cánh tay phải của ông cũng không gắn lại được à?"

"Mày!" Mông Hoằng nghe vậy thì lập tức nổi giận!

Trong trận chiến đêm đó, cmn cánh tay phải của ông ta bị nổ thành thịt nát! Còn gắn lại cái cọng lông!

"Sư đệ." Một lão già khác đưa tay ra hiệu ông ta đừng nổi nóng, sau đó lạnh lùng nói: "Mạc gia là gia tộc thế tục do mạch Thanh Vi Sơn ta che chở."



Thanh Vi Sơn?

Lương Siêu nhướng mày kiếm lên, hắn cũng có nghe nói qua môn phái này, Đạo gia có rất nhiều chi nhánh, mà Thanh Vi Sơn này là một nhánh không lớn không nhỏ trong đó. Tính ra cũng coi như đồng tông đồng nguyên với hắn.

"Thiếu gia Mạc gia chết là vì cậu, cậu phải đưa ra một lời giải thích. Mà sư đệ tôi cũng gãy một cánh tay vì cậu, thậm chí căn cơ võ đạo cũng bị trọng thương, kiếp này thành tựu võ đạo đã triệt để dừng bước, khó mà tiến thêm, cậu cũng phải chịu trách nhiệm."

Lương Siêu: "..."

Lão già này thật cmn phiền quá!

Mạc Tiểu Hàm chết là do không may, sư đệ ông mất một cánh tay do người ta phế, đó là vì học nghệ không tinh! Có liên quan cái đinh gì đến tôi?

Lương Siêu không thèm để ý đến ông ta, cũng không có tâm tư phí lời, nói một tiếng "Ồn ào" rồi đưa mắt ra hiệu với Miller đang đứng bên cạnh.

"Tiêu diệt bọn chúng, nể mặt chúng cũng xuất thân Đạo gia, không cần lấy mạng, nhưng phải dạy cho một bài học nhớ đời, tránh để sau này phiền phức."

Nói xong thì hắn bước lên xe của Diệp Khuynh Thành dưới ánh mắt phẫn nộ của hai lão già, sau đó lại hạ cửa sổ xe xuống rồi nói thêm một câu.

"Nhanh, tôi đang gấp, chỉ cho anh năm phút."

"Khà..." Miller nghe vậy thì lập tức nhếch miệng cười một tiếng, vừa làm nóng người vừa nói: "Hai lão già vô dụng mà thôi, năm phút quá lâu, ba phút là đủ."

Hai người lập tức nổi giận, thấy người ta xem thường rồi nhưng chưa từng thấy quá đáng như vậy!

Nhưng ngay sau một khắc, khi Miller triệt để bùng nổ khí tức thì hai người lập tức trợn tròn mắt...

Hai người bọn họ một kẻ là Kim Đan sơ kỳ nửa tàn phế, một tên là Kim Đan trung kỳ, đối đầu với một cao thủ bùng nổ khí tức mãnh liệt ngang với cấp bậc Nguyên Anh kỳ thì còn đánh thế nào?

Sau đó ba phút, tiếng kêu rên và tiếng xin tha không dứt bên tai. Đợi tất cả an tĩnh lại thì hai người đã như chó chết nằm rạp trên mặt đất, không còn nhúc nhích...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.