Tô Vũ nhún vai tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng khi ấy, trong loại tình huống ấy, nếu mình không đạp đổ cây huyết rồng thì sẽ có nhiều phiền phức hơn nữa. 
“Tôi mặc kệ, anh đã làm hư cây huyết rồng rồi thì phải đền bù bằng cách chữa khỏi Tổ Khung cho tôi!” Mao Đầu cuộn người ngồi trên đệm đối diện Tô Vũ. 
“Được rồi, sắp tới yên phận một chút, nếu không bị Mã Hiểu Lộ nhốt trong lồng sắt thì tao cũng chẳng cứu mày được đâu." Tô Vũ vỗ đầu Mao Đầu rồi nói. 
“Chỉ cần những tên đó không khiêu khích thì tôi sẽ không chủ động gây chuyện.” 
Vì phạt Mao Đầu, Tô Vũ bảo nó ngủ trong tầng ngầm, sau đó đi nói với Mã Hiểu Lộ là Mao Đầu ở trong tầng ngầm tự mình xét lại lỗi lầm của mình. 
“Bà chủ, tôi đã tìm được chủ của Đại Hoàng rồi, ở căn biệt thự 22, bây giờ đang chờ ở ngoài cửa.” Tô Vũ vừa đi lên liền nghe Tiểu Thúy nói với Mã Hiểu Lộ. 
“Có chuyện gì vậy?” Tô Vũ hỏi Tiểu Thúy. Lúc này, có một người đàn ông thò đầu vào hỏi: “Anh, anh là anh Tô hả?” 
Tô Vũ gật đầu: “Đúng vậy, anh là 
Người đàn ông cười trả lời: “À, anh chắc chắn là không quen biết tôi. Tôi tên là Đàm Hiền Quân, có lần Thẩm hội trưởng cần dược liệu nhân sâm hoàng kỳ gì đó, tôi là người mua hộ, tất cả đều là dược liệu loại tốt.” 
Hiển nhiên là Đàm Hiền Quân đã quên mất chuyện chó của mình bị Mao Đầu cắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3539288/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.