Sáng hôm sau, ngày mới tờ mờ sáng, Hứa Minh Huy dẫn theo mấy chục anh em đi lên núi, Mạnh Đông Dương vẫn còn ngủ nướng, chắc là vì hôm qua mệt muốn chết rồi, còn Tô Vũ thì thức dậy sớm theo thói quen. 
Lão thôn trưởng đang ngồi trên ghế mây trong sân hút thuốc lá sợi. Thấy Tô Vũ đi ra, lão thôn trưởng đứng lên cười nói: “Cậu Tô, hôm qua vất vả cả buổi, sao hôm nay không ngủ thêm chút nữa?” 
“Dậy sớm quen rồi. À đám người Hứa cục trưởng đâu rồi?” Tô Vũ nhìn xung quanh rồi hỏi. 
“Trời còn chưa sáng, Hứa cục trưởng đã dẫn người đi lên núi. Cậu Tô, có chuyện này tôi không hiểu lắm, Tây Sơn chúng tôi thật sự không có quỷ hả?” Lúc. nói vấn đề này, mặt mày lão thôn trưởng có vẻ tiếc nuối. 
Nói đến cùng, cả nước đều đồn vùng bọn họ có quỷ, đây là chuyện có một không hai. Trong tình huống đảm bảo lợi ích của mình, mọi người thường mang tâm lý tự hào khi mình có mà người khác không có. 
Tô Vũ cười nói: “Thôn trưởng, tôi thấy ông còn mê tín lắm nha, thời buổi này ở đâu ra quỷ?” 
Lão thôn trưởng nghe vậy thì gật đầu liên tục: “Cậu nói có lý. Có điều mười mấy năm trước, lúc thôn dân đào ra hố tuẫn táng, vì sao có người nói gặp quỷ?” 
Tô Vũ khó mà giải thích về vấn đề này, nói đúng hơn là anh không biết nên giải thích thế nào về cái thứ được gọi là quỷ. 
Nếu nói là không có quỷ thì ngay cả bản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3514828/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.