Mạnh Đông Dương đá một hơi rồi vẫn chưa cảm thấy nguôi giận. Anh ta gồng lên bẻ gãy một sừng của nai con hút máu rồi mới chịu dừng tay. 
“Có cần phải vậy không hả?” Tô Vũ cười lắc đầu. 
“Anh không hiểu, tôi đây là có thù báo thù.” Dứt lời, Mạnh Đông Dương vác một sừng lên vai đi trước dẫn đường. 
Hai người đi xuống núi, đi tới giữa sườn núi thì thấy Hứa Minh Huy dẫn người đi lên núi, ánh sáng đèn pin chợt lóe từ dưới chân núi. 
Mạnh Đông Dương muốn chạy về phía đám người Hứa Minh Huy, nhưng bị Tô Vũ kéo lại. Bởi vì giờ đám người Hứa Minh Huy chưa rõ tình huống trên núi, cho nên đám người Hứa Minh Huy đang trong trạng thái tập trung cao độ, có khi súng đã lên nòng lên hết. 
Nếu Mạnh Đông Dương lỗ mãng lao qua, lỡ người nào sơ ý bắn súng thì biết làm sao? 
“Hứa cục trưởng, là Hứa cục trưởng hả?” Tô Vũ đứng thẳng người hô lên. Không bao lâu sau, Hứa Minh Huy thở phì phò cầm đèn pin chạy tới. 
Sau khi thấy Tô Vũ, anh ta chỉnh sửa chiếc mũ trên đầu mình, thở ra vài hơi rồi nói: “Anh Tô không sao là tốt quá rồi. Rốt cuộc trên núi đã xảy ra chuyện gì vậy? Đám anh em chúng tôi đang ngồi trong sân thì chợt thấy mặt đất rung chuyển, ngói nhà lão thôn trưởng rơi xuống mặt đất. Tôi đoán là trên núi xảy ra chuyện, gọi điện thoại mãi mà không có ai nghe. Tôi sốt ruột muốn chết vậy. đấy!" 
Mạnh Đông Dương vỗ vỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3514460/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.