Sau khi lên núi, Tô Vũ nhìn lối đi phủ kín cỏ dại dưới chân mình, ngoài tiếng đạp lên cỏ khô “rôm rốp” của mình ra thì xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Trong loại hoàn cảnh thế này, cứ khiến người ta có ảo giác rằng sau lưng mình có người đi theo. Dù vậy, Tô Vũ cũng không hề sợ hãi, nhịp tim vẫn đập như bình thường.
Bởi vì thần thức của anh có thể xuyên qua bóng đêm nhìn rõ khu vực quanh mình, sự thật chứng minh hiện nay không có thứ gì đang chạy về phía anh.
Anh đi thẳng lên phía trước, trước mắt bắt đầu xuất hiện một ít nhánh cây. gãy rụng và dấu vết động vật to lớn đi qua cây cối.
Tô Vũ đi lại nhìn, phát hiện một vài sợi lông màu nâu đậm trên vỏ cây sần sùi lâu năm, rất rõ ràng là mấy sợi lông kia không phải của Mạnh Đông Dương hoặc là người nào đó.
Anh lấy xuống nhìn, nhẹ nhàng để lên chóp mũi ngửi ngửi, có mùi thôi thối. Có lế người bình thường không thể ngửi ra đây là mùi gì, nhưng anh có thể trực. tiếp kết luận đây là mùi thối xác chết, chỉ có lâu ngày ở bên cạnh thi thể mới có được cái loại mùi thơm đặc biệt như vậy.
Chắc nó chính là thứ chạy ra từ bên trong mộ nương nương giống như lời nói của Mạnh Đông Dương. Có điều, Tô Vũ có chút không hiểu được, là thứ gì chạy thoát khỏi cổ mộ cơ chứ? Nói đúng hơn là thứ gì có thể sinh sống trong cổ mộ một thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3504407/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.