Mạnh Đông Dương kể lại chuyện mình bị thứ gì đó đuổi bắt trên núi, rồi ngã xuống vách núi một cách khó hiểu như thế nào.
Mặc dù hiện tại đang nằm trên giường bệnh, nhưng khi kể lại, Mạnh Đông Dương vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, bởi vì tối qua anh ta thực sự đã cận kề cái chết.
“Thứ gì? Thứ gì cơ?” Lúc này Tô Vũ cũng bắt đầu tò mò.
Về việc trên thế giới này có quỷ hay không, Tô Vũ cũng không biết, anh chỉ biết rằng ngay cả Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu, một trong tứ đại thần thú của Tiên giới, sau khi thân xác bị hủy hoại, cũng chỉ còn lại một tia thần thức, căn bản không thể làm hại người.
Có lẽ sau khi con người chết di, linh hồn cũng có thể tồn tại một thời gian dưới dạng năng lượng. Nhưng loại năng lượng này về cơ bản có thể bỏ qua, nói chính xác hơn thì nó còn chẳng bằng một cơn gió, càng không thể nói đến việc làm hại người.
Còn thứ mà Mạnh Đông Dương nói đến, rõ ràng là một vật thể hữu hình, bởi vì nó có thể di chuyển trong rừng cây, Tô Vũ càng tin rằng đó là một sinh vật nào đó.
“Lúc đó tôi nào có thời gian rảnh mà xem là thứ gì, hơn nữa trời tối om om, nếu tôi quay đầu lại nhìn, có lẽ mạng nhỏ của tôi đã bỏ lại đó rồi.”
Không phải Mạnh Đông Dương hèn nhát, anh ta nói đúng sự thật, trong tình huống lúc đó có thể giữ được mạng sống, quả thực đã là nhờ ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3500768/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.