'Thử nghĩ xem, hoàn cảnh của anh ta tối qua tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, trên núi hổ sói vây quanh, dưới núi tan xương nát thịt, nhưng anh ta lại tìm được một con đường sống ở giữa hai nơi.
Nếu đêm qua Mạnh Đông Dương không rơi xuống vách núi, vậy bây giờ có lẽ anh ta đã là một cái xác hoại tử mạnh rồi, nếu anh ta rơi xuống vách núi, anh ta sẽ là một cái xác vỡ nát như bùn.
Mà anh ta lại sống sót treo lơ lửng giữa không trung, phải nói con người thật kỷ lạ, Hà Thạc vốn có hy vọng sống tiếp, nhưng lại chết, còn Mạnh Đông Dương vốn phải chết nhưng anh ta lại ngoan cường sống sót.
Thực tế không phải vận may tốt hay không tốt, Mạnh Đông Dương khi đối mặt với tuyệt cảnh, trong lòng vẫn tồn tại niềm tin sống sót.
Còn Hà Thạc khi đối mặt với nỗi thất vọng, lại đánh mất niềm tin đó, hoặc nói chính vì sống quá lâu, mới khiến dục vọng sống càng cấp bách, từ đó khiến khoảng cách dẫn đến thất vọng này lớn hơn một chút.
"Mau đưa đến trạm y tế, kiểm tra một chút, băng bó đơn giản rồi đưa đến bệnh viện." Cục trưởng Cục Cảnh sát bước lên kiểm tra tình hình của Mạnh Đông Dương, nói với hai cảnh sát khiêng cáng.
Tô Vũ cũng không nói gì nhiều, mấy vết thương nhỏ trên người Mạnh Đông Dương này, nếu anh muốn xử lý, quả thực chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Tô Vũ lại không muốn nhúng tay, nếu không để Mạnh Đông Dương chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3499535/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.