Cuối cùng có một ngày, Hà Thạc ý thức được một vấn đề, chính là sức lực của một người rốt cuộc vẫn có hạn, nên hắn ta thu rất nhiều đệ tử, hy vọng có thể truyền bá nguyện vọng này của mình.
Nhưng rất nhanh Hà Thạc đã ý thức được cái gọi là không như mong muốn, quy kết lại vẫn là bốn chữ "lòng người khó đoán", không ai có thể nhìn ra trong lòng người khác rốt cuộc đang nghĩ gì.
Vì một số đệ tử của mình học được một số pháp môn rồi bắt đầu tư lợi cá nhân, thậm chí còn có một số người chiếm núi làm vua khiến dân chúng đau khổ, vì thế Hà Thạc thanh lý môn hộ cũng không ít lần.
Cuối cùng hắn ta ý thức được, đây là nguyện vọng của mình, không thể gán lên người của người khác, sau đó khi Hà Thạc thu nhân đệ tử, cũng cân nhắc đi cân nhắc lại, hơn nữa sẽ không truyền thụ hết.
Cho đến nay, hắn ta chỉ thu nhận tổng cộng ba đồ đệ, trong đó Thanh Diệp Chân Nhân, Tử Vân Lão Giả, đều được mọi người ở các nơi khác nhau mãi mãi ghi nhớ trong lòng, đây cũng tính là công đức viên mãn.
Chỉ duy nhất đạo trưởng Vô Hữu học môn phong thủy, trong mười năm động loạn không thể chết yên lành. Từ đó Hà Thạc chỉ đợi, hẳn ta đợi một người, đợi một người có thể kế thừa y bát của hẳn ta, như vậy hắn ta mới có thể an tâm ra đi.
Nhưng trong thời đại coi trọng vật chất này, người như vậy hiếm như lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3494896/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.