"Ô? Anh có vẻ rất quen thuộc chỗ này nhỉ?" Từ Thiên Thành nói xong, người đó đưa tay móc một cái, rồi chỉ hộp thuốc mà Từ Thiên Thành để trên xe.
Người sau cũng rất hợp tác rút ra một điếu, đưa cho hắn ta. Người đàn ông châm lửa hút một hơi, nhón chân nhìn phía trước nói: "Sao lại không quen chứ? Tôi chính là người thôn này. Tôi thấy, lần trước cũng thế, tắc đường hẳn một ngày một đêm, thảm lắm."
"Rốt cuộc là sao? Sao lại tắc đường lâu vậy?" Mã Hiểu Lộ ngồi ở ghế phụ lái lúc này cũng tò mò hỏi.
“Các anh chị đi ngang qua tất nhiên không biết rồi. Lúc trước thôn bên này vì sửa con đường này, trưng dụng một phần đất. Trực tiếp chia thôn thành hai nửa, vốn lúc đó chính phủ hứa sẽ xây một cầu vượt cho người đi bộ, để người đi đường dùng, kết quả con đường này đã thông xe ba năm rồi, cầu vẫn chưa xây xong.
Dân làng không vui, giờ đang chặn đường phía trước, nếu không xử lý tốt, tạm thời sẽ không thông xe được."
Người đàn ông gảy tàn thuốc trên tay nói.
Nghe đến đây, tim Mã Hiểu Lộ lạnh đi một nửa, giờ tắc trên đường tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong, thực sự phiền muốn chết, dường như nhìn ra suy nghĩ của hai người, thực tế, tâm lý người nào bị tắc đường kỳ thực cũng gần như nhau, chính là ước gì từ trên trời rơi xuống một con đường để có thể bay vượt qua.
"Hai vị, tôi thấy các vị cũng đang đua với thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3494662/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.