Nhìn hai hàng lệ trong trên mặt Cầm Nhị, lòng Mạnh Đông Dương cũng như bị dao cắt, anh ta đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt Mạnh Cầm nói: "Ngoan, Cầm Nhi phải nghe lời, phải chăm sóc tốt cho bà nội. Anh trai có việc nhất định phải đi làm, giống như bà nội bị bệnh thì chúng ta nhất định phải tìm cách chữa bệnh, đây là trách nhiệm của anh trai, sau này em sẽ hiểu."
Hiện tại trong lòng Mạnh Đông Dương dường như đã hiểu rõ tất cả, tất cả những điều này hẳn đều là số trời, mạng bà nội nhất định phải có một người khác đánh đổi.
Anh ta vì cho bà nội chữa bệnh nên mới đào mở ngôi cổ mộ này, cũng chính vì thế mới gặp họa như bây giờ, nên có lẽ chỉ khi anh ta chết, tất cả mới có thể viên mãn khép lại.
Mạnh Đông Dương dùng sức giật tay Mạnh Cầm đang nắm anh ta ra, nghiến răng kiên quyết chạy vào sâu trong rừng rậm trên núi.
Mạnh Cầm lau nước mắt qua loa định đuổi theo, nhưng nước mắt làm mờ mắt cô bé, chưa kịp chạy được hai bước, cô bé đã bị cành khô bên đường vấp ngã xuống đất.
Nhưng mắt vẫn nhìn hướng Mạnh Đông Dương biến mất, khàn cả giọng gọi tên Mạnh Đông Dương, nhưng Mạnh Đông Dương cứ như không nghe thấy, không quay đầu lại.
Đúng như lời anh ta nói, đợi sau này Cầm Nhi lớn lên, có lẽ sẽ có thể hiểu việc làm của anh ta hôm nay, đây chính là định mệnh, là kịch bản số phận viết sẵn, không ai có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3489763/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.