Đẩy cửa văn phòng bí thư thành ủy ra, Lưu Kế Vũ bước vào, bên trong có một ông già có vẻ tiều tụy, sắc mặt cũng tệ không kém gì Lưu Kế Vũ, rõ ràng do thiếu ngủ thời gian dài.
"Thiện lão tướng quân!" Lưu Kế Vũ cúi đầu thật sâu chào Thiện Bản Thanh.
Thiện Bản Thanh gật đầu, hít một hơi thật sâu: "Lưu bí thư, không cần đa lễ, hôm nay tôi đến vì cơn bão Lỗ Ni, có tin tức mới nhất gì không, tôi có thể giúp đỡ được gì không?"
Hiện tại Thiện Bản Thanh thực sự chẳng còn cách nào khác, ông ấy có cảm giác như toàn thân đầy sức mà không thể phát huy.
Trước tiên là thuyền của Tô Vũ mất liên lạc trên biển, sau đó người vừa cử đi chưa kịp xuất phát thì cơn bão Lỗ Ni ập đến, khiến hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng Thiện Bản Thanh cũng sắp bị cơn gió cuồng nộ thổi tắt.
Giúp đỡ? Lưu Kế Vũ vừa nãy cứ tưởng mình nghe nhầm, mặc dù đối mặt với thiên tai, nhà nước sẽ huy động một số đội quân ứng phó, nhưng trường hợp Thiện Bản Thanh chủ động đến đề nghị giúp đỡ như thế này thì hiếm thấy.
Đây có lẽ cũng là một trong số ít việc Thiện Bản Thanh có thể làm, có lẽ nếu là người khác, lúc này đã chấp nhận số phận.
Bởi vì nơi Tô Vũ mất tích chính là nơi cơn bão Lỗ Ni xuất hiện, trong cơn bão mạnh như vậy, ngoại trừ phép màu, nếu không thì hoàn toàn không có khả năng sống sót.
"Ý Thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3419880/chuong-298.html