Một lúc sau, nó ngửa mặt lên trời và thét một tiếng dài, khiến những mảng tuyết lớn đọn trên cây cối xung quanh rơi xuống. 
“Nghiệt súc, còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng của ngươi đi?” Người đàn ông nghiêm giọng nói. 
Ngay lập tức, con nai quỳ xuống đất bằng hai chân trước, lạy ba lạy như người rồi nhảy đến bên cạnh người đàn ông. 
Người đàn ông đó nhìn Cố Giác hỏi: “Ông tên là gì?” 
Cố Giác biết người này là tiên nhân, bèn quỳ xuống mặt đất cúi đầu nói tên của mình. 
Ngay sau đó, người đàn ông giơ tay lên, một cuốn da rơi xuống trước mặt Cố Giác, nói: “Ông là y môn thế gia, hôm nay ông đã cứu vật cưng của tôi, không có gì để báo đáp. Tặng cho ông “Huyền Môn Thập Cửu Châm” này. Ông cần phải nhớ thật kỹ trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày, cái này sẽ không còn tồn tại nữa.” 
Nói xong, ông ấy cưỡi lên lưng con nai, rồi chậm rãi bay lên không trung, Cố Giác tay bưng cuốn da đó như bảo vật, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói: “Đa tạ tiên nhân, xin hỏi tên của tiên nhân là gì?” 
Người đàn ông vung ống tay áo, biến mất khỏi bầu trời đêm với tốc độ rất nhanh, chỉ để lại một giọng nói xa xăm và trống rỗng: “Quỷ Y Môn Thần Vực Tông, Thanh Mộc.” 
Kể từ đó, Cố Giác trở về nhà nghiên cứu châm pháp ngày đêm và ghi nhớ thật kỹ. 
Quả nhiên bảy ngày sau, tấm da đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3419697/chuong-115.html