Rõ ràng là lúc này Cố Hồng Đào cũng có chút không chắc chắn, hoặc là trong lòng đã có đáp án, nhưng chẳng qua là đáp án này khó có thể thuyết phục bản thân tin tưởng. 
Một lúc lâu sau, Cố Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiện Bản Thanh: “Thiện lão tướng quân, bệnh của Vũ Băng...” 
Nói đến đây, Cố Hồng Đào có chút không tiện mở miệng, Thiện Bản Thanh nắm lấy tay của Cố Hồng Đào. 
Cố Hồng Đào có thể cảm nhận được lúc này tay của Thiện Bản Thanh toàn là mồ hôi. Hẳn là sự đau khổ trong lòng ông ấy không nhẹ nhõm hơn bệnh của Thiện Vũ Băng bao nhiêu. 
“Ông Cố, có gì thì ông cứ nói thẳng, tôi có thể chịu đựng được.” Lúc này nhìn từ thái độ của Cố Hồng Đào, Thiện Bản Thanh hầu như đã đoán được rằng mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết. 
Thậm chí có thể nói rằng ngay cả Cố Hồng Đào cũng bó tay. 
“Thiện lão tướng quân, thật không dám giấu. Vừa nãy tôi vừa cẩn thận bắt mạch cho cô Vũ Băng, đây không phải nhân mạch!” Cố Hồng Đào lộ vẻ khó coi, cuối cùng thành thật trả lời. 
Câu này khiến Thiện Bản Thanh ngơ ngác: “Ông có thể nói rõ hơn được không, không phải nhân mạch là sao?” 
Thật ra Cố Hồng Đào cũng chỉ nửa tin nửa ngờ: “Tôi nói thế này nhé, ông đừng tức giận, trên thực tế cô Vũ Băng đã chết từ lâu rồi, sở dĩ có hiện tượng giả sống là vì tôi nghĩ trong thân thể của cô ấy có quỷ mạch đang kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3419692/chuong-110.html