Thái độ cung kính của tổng giám đốc Phùng khiến nhân viên lễ tân ở bên cạnh ngơ ngác, trong lòng cảm thấy may mắn khi lúc đó không trực tiếp từ chối Tiêu Tuyết Ny, nếu không bát cơm này của cô ấy cũng không giữ lại được nữa rồi. 
“Chú Phùng, chú bận quá nhỉ.” Tiêu Tuyết Ny nói đùa. 
“Còn không phải trách cha cháu áp bức nhân viên à, cả cái thị trường lớn như Trung Quốc lại ném toàn bộ cho chú mà không thèm quản lý. Nghe nói cháu đã đến đây từ vài năm trước, chú còn tưởng cha cháu yêu cầu cháu đến đây để tiếp quản. Kết quả mấy năm liền đều không có tin tức gì, cũng không thèm tới chào hỏi chú Phùng của cháu." Phùng Chí Viễn vừa cười vừa nói với giọng oán trách. 
Tất nhiên là ông ấy rất vui khi được gặp con gái của bạn mình. 
Lúc này, nhân viên lễ tân đứng bên cạnh im lặng nhìn Tiêu Tuyết Ny, hóa ra cô ấy là công chúa nhỏ của công ty, khó trách cô ấy vừa đến đã nói muốn gặp tổng giám đốc. 
Tuy nhiên, Tiêu Tuyết Ny ở trong mắt cô ấy khác với một số người con của những gia tộc lớn, những người con của gia tộc lớn mà cô ấy từng gặp qua đều kiêu ngạo và không coi ai ra gì. Tiêu Tuyết Ny thì lại có vẻ dễ gần, ít nhất không có ý coi thường người khác. 
“Cô đi xuống trước đi, giúp tôi hoãn lại những công việc khác.” Phùng Chí Viễn nói với nhân viên lễ tân bên cạnh. 
“Tuyết Ny à, chú mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3419684/chuong-102.html