Đúng như dự đoán, ông Hồng vừa uống thuốc này vào chứa được bao lâu đã cảm thấy trong cơ thể ấm áp dễ chịu hơn nhiều.
Ông ta trúng hàn độc nhiều năm nay, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như hiện giờ.
Lập tức ông Hồng cảm động muốn rơi nước mắt, cảm giác dễ chịu thoải mái như này thật khiến người khác có cảm giác giống như được sinh ra làm người một lần nữa vậy.
"Thần y Mạc Huy, cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Ông Hồng thốt ra lời cảm ơn bằng cả trái tim mình.
Lâm Mạc Huy cười đáp: "Ông Hồng, ông không cần khách sáo như thế đâu!"
"Nếu như ông cảm thấy ổn rồi, thì chúng ta có thể sắp xếp một chút, rồi đi gặp mặt mấy người Trần Nguyên Vũ!"
Ông Hồng lập tức đứng dậy: "Được, không thành vấn đề!"
"Thần y Mạc Huy, chúng ta có thể đi ngay bây giờ cũng được!"
Lâm Mạc Huy gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi cùng ra ngoài với ông Hồng.
Lúc này, đám người của cậu chủ Hồng vẫn đang đợi trong sân.
Cậu Hồng trông có vẻ hốt hoảng, anh ta không biết lần này Lâm Mạc Huy sẽ gây hoa gì cho mình.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đi ra trước, cậu Hồng đang ngồi lập tức bật dậy chạy tới, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Này thằng nhóc, anh định làm gì?"
"Tôi nói cho anh biết, không cần biết anh làm gì đều không liên quan gì đến tôi, đừng mong tôi sẽ giúp anh!"
"Dám gây rối ở nhà họ Hồng, anh có tin tôi đá anh ra ngoài không!"
Đúng lúc này, giọng ông Hồng ở phía sau vang lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/4074449/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.