Lâm Mạc Huy: “Tôi biết. Vị trí vết thương của ông ấy là bên sườn trái, còn vị trí tụ máu là dưới bụng.”
Vạn Vĩnh Quân lập tức nhìn về phía cậu Vạn, cậu Vạn cũng là vẻ mặt mờ mịt, lắc lắc đầu với ông ta, ra hiệu mình cũng chưa từng nói chuyện này với anh.
Vạn Vĩnh Quân mờ mịt: “Thần y Mạc Huy, cậu... Cậu có phải đã nghiên cứu qua vết thương của bố rồi không? Hay là đã từng nghe bác sĩ khác nhắc tới?”
Lâm Mạc Huy: “Chưa từng”
Vạn Vĩnh Quân càng mơ hồ hơn: “Vậy sao cậu lại biết vị trí ông ấy bị thương và cả vị trí tụ máu?”
Lâm Mạc Huy: “Nội công tâm pháp của nhà họ Vận các người hơi khác biệt với nội công của người khác. Nội công tâm pháp bình thường, lấy đan điền làm cơ sở vận chuyển nội lực quanh người. Nội công tâm pháp của nhà họ Vạn lại tích trữ trong kinh mạch, dùng ngũ tạng làm vùng trung tâm rồi vận hành quanh thân. Nói cách khác, nội công của nhà họ Vạn thì mạnh nhất là ngũ tạng, còn đan điền chỉ là thứ yếu mà thôi.”
“Nếu như thời gian tu luyện còn ngắn thì cũng không sao cả, nội lực sẽ tồn tại và dễ dàng tích tụ tất cả vị trí quanh người. Cho nên, vị trí vết thương của ông cụ Vận chính là gần với vị trí ngực. Mà xương sườn trái của ông cụ Vạn hơi sụp xuống, lại thêm giọng nói suy yếu, rõ ràng bị ứ trệ ở đan điền. Cho nên, tổng hợp tất cả phán đoán, có lẽ vị trí vết thương là ở sườn trái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/4074393/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.