Nghe thấy lời ấy, trong lòng Vạn Thành Phong thoáng chốc căng thẳng.
Vạn Vĩnh Quân đột nhiên nhìn về phía Vạn Thành Phong, đây chính xác là có vấn đề rồi.
Vạn Thành Phong cứng họng: “Sao chú có thể biết được? Thắc mắc này không phải cháu nên hỏi Trúc Diệp Kỳ hay sao?”
Cậu Vạn hững hờ nói: “Chú hai, cháu còn có thắc mắc. Làm sao chú có thể tìm được Trúc Diệp Kỳ?”
Nghe xong, Trúc Diệp Kỳ thình lình ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vạn Thành Phong.
Vạn Thành Phong biến sắc, vẫn như cũ cứng họng: “Chú Chắc là do chú may mắn, có người phát hiện ra cô ta,
cho nên... Cho nên chú lập tức cho người tìm cô ta.”
Cậu Vạn lạnh lùng cười: “Có thật không? Chú hai, vậy chú quả nhiên rất may mắn đấy nhỉ!”.
Vạn Thành Phong tức giận: “Cháu... Cháu có ý gì?”
“Vạn Quốc Thắng, cháu đừng quên, chú là chú hai của cháu đấy! Cháu chỉ là một đứa con gái, có tư cách gì ở chỗ này khoa tay múa chân hả?”
Đám người có mặt cũng lao nhao gật đầu, chú Bảy lạnh lùng nói: “Thành Phong nói không sai. Vĩnh Quân, cậu dạy dỗ con gái như thế sao? Ăn nói trước mặt người lớn như vậy sao, thật không biết lớn bé, còn ra thể thống gì?”
Sắc mặt cậu Vạn lập tức biến đổi.
Nhà họ Vạn từ trước đến nay vẫn luôn trọng nam khinh nữ, cô ta là một cô gái, vốn dĩ không có tư cách mở miệng nói chuyện ở chỗ này.
Vạn Vĩnh Quân lạnh lùng nói: “Chú Bảy, Quốc Thắng vừa trở về từ cõi chết, có vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/4074377/chuong-1327.html