Câu Vạn tức giận tới mức mặt xám mày xanh, bực dọc nói: "Làm Mạc Huy, anh... anh đừng có quả đáng! Tôi ăn nồi khép nép đồ cầu xin anh, vậy mà anh còn nhục nhã ông nội nhà tôi! Anh... anh thật sự cho rằng ai cũng đều có thể khi dễ nhà họ Vạn chúng tôi hay sao?"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Tôi khi dễ ông cụ Vạn hồi nào? Tôi chỉ nói cho anh biết, trong mắt bác sĩ như chúng tôi, mọi người đều bình đẳng. Sinh ra cũng là người nhưng vì nhà họ Vạn các người có tiền nên mạng của các người trở nên quý hơn mạng của người khác sao?"
Cậu Vạn lập tức nghẹn họng, qua một hồi lâu, anh ta bất chợt nói: "Lâm Mạc Huy, tôi không muốn thảo luận những chuyện không có ý nghĩa này với anh! Tôi hỏi anh, có phải vì anh e ngại Trương Tuấn Toàn, cho nên không dám cứu ông nội của tôi không?"
Lâm Mạc Huy nói: “Ngược lại đấy, e ngại thì tôi không thấy. Tôi chỉ vì không có cảm tình với người nhà họ Van thôi! Anh đừng quên, lần này cuộc họp ở Vĩnh Xuân Đường, người nhà họ Vạn của anh vẫn luôn cản trở và đối nghịch với tôi! Nếu như không phải tôi đã chuẩn bị đầy đủ trước, lần này, nhà họ Vạn các người đã muốn giúp đỡ Vĩnh Xuân Đường cướp Tái Tạo Hoàn của công ty dược phẩm Hưng Thịnh rồi! Người nhà họ Vạn của anh làm ra những chuyện như vậy, lại còn có mặt mũi đi cầu xin tôi cứu ông cụ nhà các người à?"
Cậu Vạn cần rằng, nặng nề nói: "Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1168037/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.