Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đã đi xa mất dạng, mấy người Viên Hữu Đức đứng trên hành lang cả đám ngây ra như phỗng, thậm chí có người còn thất vọng ngồi thụp xuống đất.
Lâm Mạc Huy là tia hy vọng cuối cùng của bọn họ, bây giờ ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa rồi, vậy thì lần này bọn họ xong đời rồi. "Xong rồi, xong rồi, toàn bộ xong rồi! Tôi... vì chuyện lần này nên tôi đã vay nặng lãi rất nhiều. Bây giờ dù tôi có bán hết tài sản để trả nợ thì cũng không đủ! Anh đã tính là gì? Tôi.. tôi còn vay hết tiền của anh em họ hàng mang đến đây, tôi... tôi phải đối mặt với họ thế nào đây!"
Mọi người đều khóc thảm, mỗi người đều cực kỳ thế thảm.
Đột nhiên có một người đàn ông nhảy dựng lên, nắm lấy áo Viên Hữu Đức, giận dữ hét: "Viên Hữu Đức, không phải ông nói lần này chắc chắn Vĩnh Xuân Đường sẽ thắng rồi à? Tôi nghe lời ông nên mới dám thất hứa với công ty dược phẩm Hưng Thịnh, còn lấy tất cả gia sản đặt lên Vĩnh Xuân Đường nữa! Ông... ông hại tôi khổ quá!"
Lúc trước tôi ký hiệp ước với công ty dược phẩm Hưng Thịnh, còn được nhận quyền quản lý đại lý của tỉnh, ông... ông có biết cái này có giá trị bao nhiêu tiền không? ít nhất tôi có thể kiếm hơn ba trăm năm mươi tỷ đấy..."
Lúc người này nói chuyện, tiếng nói có phần run rẩy. Những người khác cũng nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng chỉ trích Viên Hữu Đức.
Lúc trước những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1168032/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.