Những lời này của bệnh nhân nói ra khiến mọi người đều ngẩn người. Chuyện này chỉ có một người này tự mình biết, vậy làm sao Lâm Mạc Huy biết được?
Sắc mặt Vạn Thành Phong biến đổi, chợt tức giận nói: "Tên họ Lâm kia, ngay cả người này mà cậu cũng mua chuộc luôn rồi sao, muốn ở chỗ này lừa gạt chúng tôi à?”
Thái Tử trực tiếp kêu lên: “Vạn Thành Phong, đầu óc ông mẹ nó có bệnh à? Nếu chúng tôi còn mua chuộc ngay cả người đàn ông này, vậy tại sao trước kia không nói thẳng luôn anh ta không bị bệnh đi, không cần phải điều chữa cho anh ta, lại còn phải để đến bây giờ cho anh xét xử công khai như vậy sao? Tất cả mọi người đâu có ngu ngốc như ông hả?"
Không ít người trên sân cười bật ra thành tiếng.
Vạn Thành Phong cực kỳ tức giận nhưng lại không cách nào phản chỉ tức giận đến sắc mặt xanh mét, phẫn nộ không thôi.
Lâm Mạc Huy nhìn bệnh nhân tiếp tục nói: “Khi anh còn nhỏ, làn da của anh không phải là màu vàng như vậy, đôi mắt của anh cũng không có màu đỏ. Anh bắt đầu mọc một nốt ruồi lớn, làn da dần dần chuyển sang màu vàng và đôi mắt của anh bắt đầu đỏ, phải không?”
Bệnh nhân mở to mắt: “Anh... Làm sao anh biết điều đó? Chuyện này... chuyện quái gì đang xảy ra với nốt ruồi này vậy? Tôi đã đến rất nhiều bệnh viện, gặp rất nhiều bác sĩ, đã thực hiện rất nhiều kiểm tra, họ... tất cả bọn họ đều nói rằng đây chỉ là một nốt ruồi bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1168022/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.