Nghe thấy những điều này, tất cả mọi người đều cảm thấy sững sờ một chút. Không có ai nghĩ rằng, Thái Tử đang chống lưng cho Trần Lâm Vũ.
Tiền Trạch Nam nhớ tới những chuyện trước đây, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi. Ông ta lạnh lùng nói: “Thái Tử, Trần Lâm Vũ trở thành bạn của cậu từ khi nào?” “Chuyện của Tử Thiên nhà tôi và Trần Lâm Vũ, đó là chuyện riêng của họ. Cậu cứ kiên quyết nhúng tay vào, đây là đạo lý gì chứ?”
Thái Tử cất cao giọng nói: “Trước đây Trần Lâm Vũ không phải là bạn của tôi, nhưng cậu ta là bạn của Lâm
Mạc Huy “Tất cả mọi người đều biết, Lâm Mạc Huy là anh em của tôi. Bạn của anh em tôi thì cũng là bạn của tôi. Cậu ấy bị cháu trai của ông ức hiếp, hôm nay tôi giúp cậu ấy đòi lại công bằng, như vậy thì có gì không đúng?” “Tiền Trạch Nam, cháu trai của ông có thể đoạt lấy vị hôn thể của người khác, bắt người khác quỳ xuống xin lỗi, vậy giờ tôi yêu cầu cháu trai của ông đậu xe cho tôi thì có gì không ổn?” “Chẳng lẽ ông chỉ cho phép người nhà họ Tiền của ông ức hiếp người khác, còn người khác ức hiếp lại họ thì không được sao? Đạo lý này là gì vậy?”
Nghe những lời này, không ít người xung quanh đều thầm khen ngợi.
Tiền Tử Thiên là một cậu ấm chưa làm được chuyện tốt gì ở Tô Vân cả, người bị anh ta ức hiếp không phải là số ít.
Hôm nay, Thái Tử nói như vậy, thật sự đã nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167967/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.