Tiết Minh Thư vô cùng tuyệt tình, khiến Trần Lâm Vũ dường như muốn ngất đi.
Anh ta nghiền rằng: "Bố tôi không chọc gì cô, cô dựa vào cái gì mà nói ông ấy như vậy?” Tiết Minh Thư cười lạnh: “Tao muốn nói thì nói, mày có thể làm gì tao chứ?" “Trần Lâm Vũ, mày thật sự cho rằng mày vẫn còn là cậu chủ nhà họ Trần sao?" “Bây giờ mày chỉ là một con chó hoang bị nhà họ Trần ném đi mà thôi, mày có tư cách gì mà nói to nói nhỏ với tao chứ?"
Mọi người xung quanh cũng lập tức bật cười.
Tiền Tử Thiên cười điên cuồng: “Minh Thư, em nói quá hay rồi.” “Chó hoang? Ha ha ha, bây giờ nó thật sự rất giống một con chó. “Trần Lâm Vũ, tạo cho mày thêm một cơ hội” “Lập tức quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tao, tao có thể tha cho mày “Nếu không, tao mẹ nó chặt đứt hai chân chó của mình, để sau này mày không cần phải quỳ xuống nữa.
Trần Lâm Vũ nghiến rằng, trầm giọng nói: “Tiền Tử Thiên, tao sẽ không quỳ xuống đầu. “Mày có giỏi thì giết tạo đi, nếu như tao nhíu mày một cái, thì tao không mang họ Trần nữa. Tiên Tử Thiên tức giận: "Mày mẹ nó thật ngông mà “Được, nếu như mày đã một lòng muốn chết, vậy ông đây sẽ thành toàn cho mày
Nói xong, Tiền Tử Thiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, trực tiếp đâm về phía cổ Trần Lâm Vũ.
Trần Lâm Vũ nhìn Tiết Minh Thư một cái, chỉ thấy trong mắt Tiết Minh Thư xẹt lên tia sáng, không có gì không nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167946/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.