Mấy tên thuộc hạ của Thái Tử lập tức vọt lên, lôi kéo Lý Nam Cương xuống.
Lý Dịnh Nhi thấy thế, vội vàng nhào người đến, mang theo giọng nói run rẩy cầu xin: “Thái Tử, Thái Tử, xin anh hãy tha cho cậu ấy được không?” “Cậu ấy không phải là cố ý, suy cho cùng cậu ấy... cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.” “Thái Tử, cầu xin Thái Tử, làm ơn Nói xong cô ta lại nhìn về phía Mã Phú Qúy: “Phú Quý, anh... anh đến nói giúp em một lời với.”
Mã Phú Quý không nói gì, anh ta đứng lên đi đến trước mặt Lý Dịnh Nhi.
Đột nhiên anh ta lấy ra một con dao găm từ trong túi, trực tiếp đâm vào cổ Lý Dịnh Nhi
Lý Dịnh Nhi ôm chặt cái cổ, đôi mắt trừng lớn nhìn chăm Mã Phú Quý: “Anh... Anh.”
Lý Nam Cương trực tiếp phát điên, không ngừng gầm lên: “Mã Phú Quý, anh dám giết chị gái của tôi sao?” “Tôi liều mạng với anh.
Anh ta gào thét và muốn lao tới đây, nhưng lại bị người phía sau mạnh mẽ đè lại.
Mã Phú Quý im lặng lau khô vết máu của Lý Dịnh Nhi dính trên con dao, lúc này mới dùng cái nhìn lạnh lùng đáp lại ánh mắt của Lý Dịnh Nhi: “Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cho Mã Phú Quý tôi chính là dung túng cho hai chị em các người." “Chỉ cần cô quản lý và dạy dỗ nó cho tốt, cho nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm thì mọi chuyện cũng không đi đến bước đường ngày hôm nay. “Đến mức này mà cô còn có thể cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167934/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.