Mắt thấy nhóm người xung quanh bắt đầu vây lại, Hồ Đông An lập tức xông đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, thấp giọng nói: “Anh Huy, anh chạy trước di, tôi giúp anh cắt đuôi.”
Trong phòng bao, Lão Thử, bác Lưu cũng sợ đến nỗi run rẩy.
Nhưng, cuối cùng Lão Thử cũng cầm một chai rượu lên, nghiến răng nói: "Bác Lưu, giúp tôi chăm sóc cho Điềm Điềm
Nói xong, anh ta cầm chai rượu xông đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, hét lớn: “Đừng qua đây, nếu không, tao... tao liều mạng với bọn mày”
Lâm Mạc Huy liếc nhìn Lão Thử một cái, anh biết người này bình thường cũng là một người nhát gan sợ chuyện.
Bây giờ, anh ta có thể chạy ra đứng bên cạnh mình, phải có bao nhiêu dũng khí chứ.
Lý Nam Cương đứng ở đối diện, cười điên cuồng: “Liêu mạng?” “Ha Tao ngược lại muốn xem xem, bọn mày có mấy mạng có thể liều được đây “ỡ địa bàn của ông đây, bọn mày coi như liều mạng thì làm sao chứ?” “Tao mẹ nó muốn đánh chết bọn mày, giống như đánh chết mấy con chó, có độ khó sao?” “Tên họ Lâm kia, nếu như bây giờ mà quỳ xuống xin tao, có lẽ tao có thể suy nghĩ tha cho hai người bạn của mày, thế nào?”
Lý Nam Cương cười híp mắt nhìn Lâm Mạc Huy, vẻ mặt đắc ý. Lâm Mạc Huy thở dài: “Mã Phú Qúy, đây là anh quyết định muốn hoàn toàn đối địch với tôi sao?”
Mã Phú Qúy nghiến răng, trầm giọng nói: “Họ Lâm kia, tao mẹ nó đã sớm nhìn mày không thuận mắt rồi.” “Mày cho rằng mày là cái thá gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167931/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.