Lão Thử và bác Lưu ở bên cạnh đều nhìn đến ngẩn ra. Hai người nằm mơ cũng không nghĩ tới, vậy mà lại có người dám đối xử với Lý Nam Cương như vậy. Nhưng, hai người bọn họ cũng biết rõ, chuyện đã đến bước này rồi, vậy cũng coi như đã hoàn toàn kết thù với Lý
Nam Cương rồi. Tiếp theo, hoặc là Lâm Mạc Huy đánh chết Lý Nam Cương, hoặc là Lý Nam Cương đánh chết Lâm Mạc Huy, không có khả năng khác.
Mà sự thật, quả thật như vậy.
Sau khi Lý Nam Cương lau sạch canh trên mặt, trực tiếp vỗ bàn, chỉ vào Lâm Mạc Huy mắng: “Mẹ nó thắng khốn nạn, gan mày không nhỏ đâu.” “Mày có biết ông đây là ai không?”
Lâm Mạc Huy nhún vai: “Xin lỗi, tao thật sự vẫn chưa biết mày là ai.
Lý Nam Cương tức giận gầm lên: “Nói cho mày biết, ông đây tên là Lý Nam Cương. “Đây là huyện Phương Xuyên, chính là địa bàn của tao. "Mày mẹ nói dám ở trên địa bàn của tao, đánh người của tao, bây giờ còn dám đối xử với tao như vậy. “Hôm nay, nếu như tao để mày sống đi ra khỏi huyện Phương Xuyên này, thì mẹ nó tao sẽ không tên là Lý Nam Cương nữa.
Lâm Mạc Huy cười nhẹ một tiếng: "Không tên là Lý Nam Cương, vậy mày định lấy tên là gì?”
Lý Nam Cương bị Lâm Mạc Huy chế nhiều một câu như vậy, không khỏi càng thêm tức giận.
Anh ta trực tiếp võ bàn, hét lên: “Mẹ nó, mày còn dám cãi lại tao sao?” “Tao thấy mày chán sống rồi.” “Mấy người bọn mày, ai giúp tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167914/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.