Câu nói này là câu mà Hoàng Mao đã nói với Lão Thử và Lâm Mạc Huy lúc trước, cuối cùng bây giờ lại rơi xuống người anh ta.
Sắc mặt của Hoàng Mao vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng vẫn phải quỳ trên mặt đất.
Bởi vì những người anh em mà anh ta mang theo đều bị thương nặng không thể nào bò dậy được.
Từ đó có thể thấy Lâm Mạc Huy là một kẻ tàn nhẫn thực sự. Hoàng Mao không hề nghi ngờ, nếu như Lâm Mạc Huy muốn, có lẽ sẽ trực tiếp giết chết anh ta luôn.
Ngày thường Hoàng Mao vô cùng ngang ngược, kiêu căng, ngạo mạn, nhưng bản chất anh ta cũng chỉ là một tên kém cỏi sợ sệt mà thôi.
Khi gặp một kẻ tàn nhẫn thực sự, anh ta cũng phải xìu xuống. Nhìn Hoàng Mao đang quỳ trên mặt đất, Lâm Mạc Huy lắc đầu khinh thường: “Anh đúng là một tên phế vật Hoàng Mao run rẩy nói: “Đại ca, em... Em là phế vật, em là phế vật. “Đại ca, anh cứ coi em như là một cái rằm, tha cho em, em... Sau này em sẽ không bao giờ dám nữa.
Sắc mặt Lâm Mạc Huy bình tĩnh: “Thả anh đi?” “Có thể”
Hoàng Mao giống như được đại xá, vội vàng dập đầu: “Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca. Lâm Mạc Huy: “Không cần cảm ơn. “Thả anh đi, có thể” “Nhưng anh phải để lại một vài thứ. “Lão Thử, che mắt của Điềm Điềm lại”
Lão Thử không hiểu gì lắm, nhưng vẫn ôm Điềm Điềm vào trong lòng, che mắt lại. Hoàng Mao hơi sửng sốt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Lâm Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167909/chuong-1164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.