Lão Thử thấy thế thì bị dọa đến đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng nói: “Anh Long, anh Long, đừng mà, đừng đẩy họ xuống mà.” “Cầu xin anh tha cho họ đi, em...Em đã tới rồi, anh tha cho bọn họ đi...
Hoàng Mao phách lối ngửa đầu cười một tiếng: “Cầu xin tôi sao?” “Lão Thử, đây là thái độ cầu xin tôi của cậu sao?” “Đứng cao như vậy nói chuyện với tôi mà gọi là cầu xin tôi sao?”
Vẻ mặt của Lão Thử hơi thay đổi, anh ta trực tiếp bịch một cái quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Anh Tuấn, em... Là lỗi của em, em không nên đứng khi nói chuyện với anh. “Anh thả họ ra đi, em... Em quỳ lạy anh, em quỳ lạy anh.” Nói xong rồi Lão Thử thật sự không ngừng cúi lạy.
Vẻ mặt của Hoàng Mao tràn đầy đắc ý, cười to nói: “Thấy không, tôi đã nói mà, chắc chắn thằng nhãi này sẽ cúi đầu quỳ lạy tôi.” “Sao nào? Bây giờ phục rồi chứ?"
Tất cả mọi người ở bốn phía cười vang.
Lão Thử lại không để ý đến sự khó chịu chút nào, chỉ run giọng cầu xin.
Mặc dù đây chỉ là tầng hai nhưng mà thân thể của
Điềm Điềm cực kỳ yếu ớt, vốn không thể nào chịu nổi.
Bác Lưu cũng đã lớn tuổi như vậy, nếu như thật sự ngã xuống thì kết quả cũng khó mà nói được. Hoàng Mao cười một hồi rồi liếc nhìn Lâm Mạc Huy: “Người xứ khác, quan hệ của hai người cũng không tệ nhỉ?” “Tôi còn tưởng rằng anh không dám tới nữa chứ.” “Sao nào, có muốn tôi cho anh xem biểu diễn ném người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167906/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.