Lời nói vừa dứt, nước da của gã bảo vệ tái xanh. Anh ta không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn Triệu Trạch Minh. Triệu Trạch Minh sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Lâm Mạc Huy: “Hai người có ý kiến gì không?” “Coi thường Lâm Mạc Huy này sao?” “Sao tôi hỏi mà không ai trả lời?” Triệu Trạch Minh cùng gã bảo vệ càng thêm kinh hãi. Gã bảo vệ liếc nhắn nhìn Triệu Trạch Minh, cậu ta chỉ có thể cắn răng cắn lợi nói: “Cậu Lâm, thật ra... thật ra là Cô Vương, cô ấy có việc trong trường...
Lâm Mạc Huy nói thẳng: “Chủ nhiệm Triệu, anh cũng nên chú ý lời nói một chút!” “Thành phố Hải Tân này không lớn, muốn điều tra cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu anh dám nói dối tôi. Hừm! Tôi e rằng sẽ có một kết thúc tồi tệ đấy!”
Triệu Trạch Minh sợ tới mức không dám nói lời nào.
Lâm Mạc Huy nhìn gã bảo vệ: “Còn anh, anh trả lời đi!”
Gã bảo vệ run rẩy nói: “Vâng... là do chủ nhiệm Triệu ra lệnh nên xe của Cô Vương có thể tùy tiện lái vào trường... “Tôi... Tôi chỉ là một người làm việc bán thời gian, tôi không biết.
Triệu Trạch Minh nghe được lời này càng sợ hãi, toát mồ hôi hột, vội vàng nói: “Cậu Lâm, tôi...... Tôi thật sự cũng không còn cách nào khác!” “Cô Vương là vợ của Lữ Trường Minh...... Cô ấy muốn lái xe vào trường cho nên tôi không dám ngăn cản. “Nếu tôi dám ngăn cản, tôi cũng chỉ là chủ nhiệm, tôi sợ rằng không được.
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167892/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.