Chương trước
Chương sau
Bảo vệ nói xong, giả vờ lấy điện thoại ra bẩm số liên hệ cảnh sát. Anh ta thường dùng cách này để hù dọa người khác, không ít người đã vô cùng sợ hãi. Nhưng Lâm Mạc Huy hoàn toàn không có một chút hoảng sợ nào, cũng không ngăn cản gã bảo vệ, ngược lại anh ta còn nhìn bảo vệ cười, vì anh ta biết đây cũng chỉ là hù dọa. Bảo vệ thấy vậy khuôn mặt trở nên gượng gạo.
Anh ta muốn dọa cho Lâm Mạc Huy sợ hãi rồi tự cúi đầu nhận lỗi. Nhưng mọi thứ không như anh ta nghĩ, Lâm Mạc Huy mặc kệ anh ta, đã trót làm thì làm đến cùng. Lâm Mạc Huy nghiến răng, tức giận nói: "Anh bỏ đi, tôi không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn!” "Vậy được thôi, đến Phòng giáo vụ và anh phải giải thích điều này với lãnh đạo của chúng tôi!” “Lãnh nói nói với anh thế nào, tôi sẽ làm theo như vậy!”
Lâm Mạc Huy gật đầu, nói: “Được thôi, tùy anh!”
Bảo vệ lập tức hung hăng đi về phía Phòng giáo vụ,
Lâm Mạc Huy dắt tay Lâm Quế Anh đi phía sau. Anh ta vốn không quen người này, nhưng vì bất đắc dĩ nên anh ta phải làm theo và giải quyết chuyện này cho xong. Nếu không, Lâm Quế Anh sau này đi học ở đây sẽ bị người khác quấy rầy. Khi đến Phòng giáo vụ, Lâm Mạc Huy nhìn thoáng qua thấy Triệu Trạch Minh đang ngồi uống trà. Cậu ta vừa chuồn đi nhân lúc trên lầu đang xảy ra hỗn loạn. Cậu ta vì thấy tình hình trên đó không ổn nên cũng không ở lại. Không ngờ, cậu ta lại có tâm trạng ngôi đây uống trà. “giám đốc Triệu, hóa ra anh cũng ở đây, tốt quá rồi!” “Tôi đến báo cáo với anh một vài điều...
Anh ta liền tường trình lại mọi chuyện đã xảy ra. Triệu Trạch Minh ngồi trên bàn, vừa nhìn thấy Lâm Mạc Huy liên kinh ngạc. Cậu ta dù trong mơ cũng chưa từng nghĩ rằng Lâm Mạc Huy sẽ đến Phòng giáo vụ. Sau khi nghe bảo vệ nói, cuối cùng cậu ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Mạc Huy vốn định lái chiếc xe đạp điện rời đi, nhưng bảo vệ đột ngột kéo anh ta lại.
Giờ phút này, Triệu Trạch Minh có ý nghĩ muốn giết gã bảo vệ này, anh ta làm như vậy không phải muốn giết Triệu Trạch Minh sao? Triệu Trạch Minh nghĩ thầm.
Gã bảo vệ vẫn chưa nhìn thấy biểu hiện của Triệu Trạch Minh, anh ta vẫn đang kể sự việc của chính mình. “Chủ nhiệm Triệu, chuyện này anh nhất định phải đứng ra giải quyết cho tôi!” "Nếu lần này không phạt nặng bọn họ, sau này làm sao tôi có thể tiếp tục canh giữ cổng trường?
Gã bảo vệ vừa nói vừa giả bộ đáng thương, giống như thật sự đang bị Lâm Mạc Huy ức hiếp.
Triệu Trạch Minh không nói lời nào, ngẩn người một
Bảo vệ không khỏi kinh ngạc: lúc. “Chủ nhiệm Triệu? Chủ nhiệm Triệu?” “Chủ nhiệm Triệu, anh nói gì đi chứ."
Triệu Trạch Minh vẫn không nói gì. Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm: “Chủ nhiệm Triệu, sự việc này, anh xem nên xử lý như thế nào?”
Triệu Trạch Minh đột nhiên nhảy dựng lên, cả người như bị lửa thiêu tận đáy lòng. “Chuyện này... chuyện này phải xử lý nghiêm túc!”
Triệu Trạch Minh nhanh chóng nói. Gã bảo vệ vui mừng khôn xiết, cho rằng Triệu Trạch Minh đang nói thay mình, anh nói quá đúng, chuyện này phải xử lý nghiêm túc, giết gà dọa khỉ! “Tôi nghĩ tốt nhất là phạt họ, phạt thật nặng để họ không bao giờ dám vào trường nữa. Anh có nghĩ vậy không?”
Triệu Trạch Minh không nói gì, dơ tay tát vào mặt gã bảo vệ.
Gã bảo vệ bị đánh một vòng, anh ta che mặt ngơ ngác nhìn Triệu Trạch Minh: “Chủ nhiệm Triệu, anh... sao lại đánh tôi?”
Triệu Trạch Minh sắc mặt tái nhợt, lại tát vào mặt anh ta một cái nữa, tức giận nói: “Tại sao tôi lại đánh anh ư?" “Anh dự định nghĩ gì hình phạt gì đây?” “Tôi nói cho anh biết, anh cứ chờ ngồi tù đi!”
Bảo vệ trợn tròn mắt: “anh.. anh nói cái gì?” “Tại sao tôi lại phải ngồi tù?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.