Cô Vương thấy dáng vẻ của Lâm Mạc Huy càng tức giận hơn: “Cậu cười cái gì?”
Lâm Mạc Huy không để ý đến cô ta mà nhìn về phía cô giáo Lý: “Cô giáo Lý, cô đã xem hiện trường vụ tai nạn chưa?” “Hiện trường tai nạn ở chỗ nào?”
Cô giáo Lý: “Hiện trường tai nạn là ở phía sân thể dục bên kia” “Lúc ấy tôi ở ngay gần đó, nghe thấy tiếng va chạm nên đi qua xem xét chút."
Lâm Mạc Huy: “Nói cách khác là cô đã nhìn thấy cảnh tượng lúc đó. “Vậy tôi muốn hỏi chút, xe đạp của Quế Anh đã đảm vào chỗ nào xe Porsche của cô Vương?
Cô giáo Lý còn chưa kịp mở miệng có Vương đã lập tức cả giận nói: “Đâm vào phía sau xe tôi, cạnh vị trí đèn xe. “Đèn xe của tôi hình như cũng bị đụng hỏng. “Tôi cảnh cáo cậu, làm xước bề mặt sơn chỉ là chuyện nhỏ. Nếu đổi cái đèn phía sau, cậu biết bao nhiêu tiền không?”
Lâm Mạc Huy không để ý đến Cô Vương, chỉ nhìn cô giáo Lý: “Có đâm vào đèn xe phía sau không?”
Cô giáo Lý gật đầu: “Đúng là ở phía sau, nhưng chắc chắn không thể làm hỏng đèn xe!” Cô Vương một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào cô giáo Lý giận giữ nói: “Cô nhìn rõ sao?” “Cô làm sao biết có bị hỏng hay không?” “Cô nghĩ gì mà dám nói như vậy?” “Vậy tôi hỏi cô nếu đèn xe bị hỏng cô có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”
Vẻ mặt cô giáo Lý xấu hổ cúi đầu không dám nói gì. Cô ấy chỉ là giáo viên mà thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167877/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.