Cô giáo Lý vội nói: "Chủ nhiệm Triệu, sao anh có thể nói như thế được chứ?" "Lâm Quế Anh là học sinh của tôi, em ấy xảy ra chuyện gì thì người làm chủ nhiệm lớp như tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi!" "Hơn nữa, vừa nãy chúng ta cũng đã gọi điện thoại rồi, phụ huynh em ấy sẽ nhanh chóng tới đây thôi." "Chúng ta đợi thêm một lát nữa, chờ phụ huynh của em ấy tới giải quyết, như vậy cũng không được à?"
Cô Vương tức giận nói: "Không được." "Cô tránh ra cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí"
Lâm Quế Anh đứng ở đằng sau, nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô Vương, sợ tới mức nghẹn ngào lên.
Cô giáo Lý vội nói: "Cô Vương, bà đừng kích động!" "Lâm Quế Anh chỉ là một đứa trẻ, bà đừng dọa tới con bé nữa. "Có chuyện gì thì chúng ta từ từ thương lượng mà... Cô Vương: "Mẹ nó ai muốn thương lượng với cô chứ?" "Cút sang một bên đi!"
Cô ta trực tiếp hất tay của cô giáo Lý ra rồi lại chỉ tay vào Lâm Quế Anh: "Cô còn mặt mũi để khóc à?" "Tôi đếm đến ba, cô lập tức câm miệng lại cho tôi.
Một. Hai..."
Không đợi đến khi cô ta đếm tiếng thứ ba, một bàn tay to đột nhiên nằm lấy cổ cô ta xách cả người cô ta lên, quằng cô ta thật mạnh xuống đất phía sau.
Người ra tay chính là Lâm Mạc Huy
Lâm Quế Anh hai mắt rưng rưng, nhìn thấy Lâm Mạc Huy, cuối cùng nước mắt không nhịn được nữa mà tuôn ra.
Muốn chạy về phía của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167875/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.