Người thanh niên thờ phì phì đi đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi phịch xuống.
Một gã trai có hình xăm trên cổ đi tới, thấp giọng nói: “Cậu chủ, cái tên họ Lâm này thật đúng là không biết trời cao đất rộng.” “Thế mà lại dám đối địch với người nhà họ Vạn chúng ta, đúng là biết đâm đầu vào chỗ chết!” “Có cần phải thông báo với cao thủ trong gia tộc, trực tiếp xử lý nó luôn không?”
Người thanh niên trừng mắt nhìn gã trai xăm mình một cái, bảo: “Dám đánh dám chịu, anh ta đánh thắng tôi rồi dẫn vợ mình đi, có vấn đề gì ở đây?” “Anh thông báo cho cao thủ trong gia tộc đến giết anh ta là có ý gì? Để cho người ngoài cảm thấy tôi thua không nhấc mặt lên được à?”
Gã trai xăm mình vội nói rằng: “Cậu chủ, tôi không có ý này đâu. “Nhưng mà, Lâm Mạc Huy này được xưng là Hải
Dương Tôn Sư “Cậu thua bởi anh ta như vậy, chẳng phải khiến nhà họ Vạn không đấu lại nổi một cái tỉnh Hải Dương hay sao ạ? “Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chỉ sợ cũng sẽ bội nhọ thanh danh nhà họ Vạn chúng ta...
Người thanh niên mặt mày lạnh tanh, cậu ta hất phăng cái chén đang cầm trong tay đi: “Anh đang chỉ đạo tôi làm việc đấy à?” gã trai xăm mình vội vàng kh người: “Thuộc hạ không dám, chỉ là...
Người thanh niên giận dữ nói: “Không dám thì cầm mồm vào!” “Cần phải làm thế nào thì trong lòng tôi đều rõ ràng, không mượn anh phải tới dạy bảo!” “Cút ra ngoài!”
Gã trai xăm mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167830/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.