Nghe được lời Lý Hoành Thịnh, sắc mặt chủ quản không khỏi biến đổi.
Vừa rồi anh ta cũng là quá tức giận cho nên mới đối nghịch với Lý Hoành Thịnh.
Mà bây giờ lời Lý Hoành Thịnh đột nhiên khiến anh ta sợ hãi.
Tuy hiện tại anh ta đã bị khai trừ, nhưng trong tay Lý Hoành Thịnh vẫn còn nằm không ít điểm yếu của anh ta.
Một khi Lý Hoành Thịnh ra tay truy cứu, vậy anh ta hẳn là sẽ gặp phiền phức.
Trên mặt chủ quản rút đi vẻ tươi cười, vội vàng nói: "Chủ tịch, ngài... ngài hiểu lầm rồi." "Thật ra tôi không phải có ý này, tôi... tôi...
Lý Hoành Thịnh trực tiếp xua tay: "Cậu không cần nói nữa!" "Có chuyện gì, cậu đi nói với luật sư đi!"
Lý Hoành Thịnh ra hiệu cho người bên cạnh: "Báo cảnh sát!"
Người kia lập tức lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Chủ quản bị dọa đến suýt thì tè ra quần, vội vàng nhào qua muốn ngăn cản. "Chủ tịch, chủ tịch, có chuyện gì từ từ nói mà!" "Tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà, ngài... ngài hà tất chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà báo cảnh sát chứ."
Chủ quản run giọng cầu xin
Lý Hoành Thịnh lại không liếc anh ta lấy một cái, mấy người bên ngoài đã kéo tên chủ quản đi rồi.
Chủ quản không ngừng cầu xin, nhưng chẳng có ai để ý đến anh ta cả.
Tất cả đều do anh ta gieo gió gặt bão mà ra thôi.
Còn về Lâm Mạc Huy, anh cũng lười để ý đến tên chủ quản, trực tiếp lái xe rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167818/chuong-1003.html