**********
Tuyết Ngọc Hà vội vàng lắc đầu: “Minh Lan, cậu đã hiểu lầm anh ta. Tớ... Tớ đã kiểm tra nó, trên thực tế... Tớ không bị xúc phạm. Tớ... Tớ thậm chỉ không chảy máu...
Lý Minh Lan trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Đồ ngốc, cậu biết gì không? Ồ, anh ta cởi quần áo ra và nói rằng anh ta không xúc phạm cậu, cậu có tin không? Cái gì, hay anh ta coi cậu là một đứa trẻ con sao? Ồ, nếu anh ta không nhìn, làm sao anh ta biết điều đó?”
Sắc mặt Tuyết Ngọc Hà trở nên đỏ bừng: “Nhưng nếu như... Nếu anh ta nhìn, anh ta... Vậy tại sao anh không... Không chạm vào tớ..."
Lý Minh Lan phẫn nộ nói: “Hai khả năng! Thứ nhất, anh ta chính là một kẻ hèn nhát, nhát gan như chuột, không chịu được hậu quả, cho nên, không dám chạm vào cậu, chỉ dám chiếm chút tiện nghi khác! Thứ hai, hừ, có nghĩa là anh ta không thể, là một người không có khả năng, không có cách nào để lấy cậu, chỉ có thể sử dụng phương pháp biến thái, cởi quần áo của cậu để quấy rối cậu!”
Tuyết Ngọc Hà mơ hồ, cô ta trợn to hai mắt: "Thật... Thật sao?”
Lý Minh Lan: “Nếu không thì sao? Ngọc Hà, cậu tỉnh lại đi, được không? Đây là xã hội gì, cậu thật sự cho rằng, trên thế giới này có loại đàn ông tốt, thấy gái xinh mà ngồi yên được sao? Tớ cam đoan với cậu rằng tất cả người đàn ông không có một điểm nào tốt!”
Nước mắt Tuyết Ngọc Hà lần thứ hai trào ra, cô ta nhớ tới sự tín nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167730/chuong-915.html