Chương trước
Chương sau

Lâm Mạc Huy lập tức im lặng, đây là cái gì với cái gì đây.
Lúc này Tuyết Ngọc Hà mới rõ ràng mình nhầm lẫn, cô ta vội vàng đứng lên: “Vầy, thật ngại quá, hiểu lầm hiểu lầm.
“Ông chủ Mã, tôi... tôi có lẽ là đi nhầm phòng”
“Đây... đây không phải là V88 sao?” Lâm Mạc Huy: “Đây là V86!”
Khuôn mặt Tuyết Ngọc Hà lập tức tràn đầy lúng túng: “Cái đó... vậy là tôi thực sự đi nhầm.”
“Thật ngại quá, anh bạn, để cho anh thêm phiền toái rồi.”
Cô ta vội vàng đứng dậy, đeo kính rầm lên vội vã đi ra.
Mã Phú Quý kia thì lườm Lâm Mạc Huy một cái: “Tên nhóc, đừng có nhìn nữa!”
“Người này là người phụ nữ của ông đây, hôm nay ông đây ăn chắc cô ta rồi!”
“Chỉ bằng loại nhóc con như mày, hừ, loại phụ nữ này mày ngay cả nghĩ cũng không có tư cách nghĩ.”
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Ông chủ Mã, tôi và anh không thù không oán, sao anh lại mở miệng đả thương người như vậy?”
“Anh cũng nghe thấy rồi, là cô Ngọc Hà đi nhầm phòng, điều này có quan hệ gì với tôi đâu?”
Mã Phú Quý trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Ông đây muốn mắng mày đó, sao nào, không phục?”
“Phi, mày cũng không soi lại bản mặt mình đi, xem mình là cái đức hạnh gì, lại còn dám không phục sao?”
“Có tin ông đây đánh cho mày phục hay không!”
Sắc mặt Lâm Mạc Huy trở nên lành lạnh: “Anh nói chuyện khách khí một chút!”
Mã Phú Quý nổi giận: “Ông đây muốn nói chuyện thế nào thì nói thế đó, mẹ nó mày quản được chắc?”
“Fuck, có phải muốn để ông đây chirh đốn mày một trận mới được hay không?”
Lâm Mạc Huy vừa định nổi giận thì đúng lúc này Tuyết Ngọc Hà quay lại.
Cô ta vội vàng ngăn cản Mã Phú Quý, cười nói: “Ông chủ Mã, chuyện này là lỗi của tôi, anh đừng tức giận.”
“Nếu không thì như vậy đi, tôi tới uống với anh hai chén cho bớt giận?”
“Anh bạn này, thật ngại quá, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Nói xong cô ta cho Lâm Mạc Huy một ánh mắt, ra hiệu cho anh đừng nổi lên xung đột với Mã Phú Quý.
Dưới cái nhìn của cô ta, Lâm Mạc Huy căn bản không dám trêu vào Mã Phú Quý!
Tuyết Ngọc Hà quả thực là lôi kéo Mã Phú Quý rời đi.
Thời điểm Mã Phú Quý đi ra cửa, còn khinh thường trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy một cái, trên mặt là đắc ý vô cùng.
Lâm Mạc Huy lắc đầy bất đắc dĩ, đây toàn là những người gì vậy.
Chẳng qua anh cũng lười quản những chuyện này.
Người ta một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, có liên quan gì với anh chứ?
Lại qua thời gian hơn nửa giờ, cửa phòng lại một lần nữa bị người đá văng. “Mẹ nói, người đâu? Mày giấu người ở đâu rồi?”
“Nói cho mày biết, hôm nay mày không giao Tuyết Ngọc Hà ra, mày đừng có mơ ra khỏi đây!”
Mặt Lâm Mạc Huy tràn đầy mờ mịt: “Làm sao vậy?”
Mã Phú Quý: “Làm sao?”
“Fuck, Tuyết Ngọc Hà con tiện nhân kia, thừa dịp mà chạy loạn!”
“Người của ông đây đã phong kín tất cả các cửa ra vào của quán bar rồi, cô ta chắc chắn không chạy ra được!”
“Nói, có phải tên khốn kiếp nhà mày giấu cô ta đi rồi không?”
“Tao khuyên mày một câu, mau giao người ra đây, chuyện này không liên quan gì tới mày”
“Nếu không đừng trách ông đây không khách khí với mày!”
Mã Phú Quý nói xong, những người bên cạnh anh ta cũng vây lại với khí thế hung hăng.
Nhìn tư thế này, chỉ cần Mã Phú Quý nói một câu, bọn họ sẽ ngay lập tức xông lên, hung hăng chỉnh cho Lâm Mạc Huy một trận.
Lâm Mạc Huy nhăn mày lại, vừa rồi anh đã tức sôi máu, bây giờ Mã Phú Quý lại đến tìm phiền phức, đây không phải là tự rước lấy nhục hay sao?
“Ông chủ Mã, anh nhiều người như vậy, ngay cả một cô gái cũng trông không được, còn không biết xấu hổ mà
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.