Chương trước
Chương sau
Lúc người của Hổ Đông An chạy đến nhìn thấy tình hình ở hiện trường thì và vô cùng kinh ngạc, Lâm Mạc Huy yêu cầu họ ở lại đây canh giữ và phụ trách đưa những phụ nữ và trẻ em này đi.
Về phần mấy đứa bé bị thương nặng hơn thì Lâm Mạc Huy đã giúp bọn chúng xử lý trước một chút, tạm thời vẫn giữ được tính mạng, còn việc chăm sóc theo dõi phía sau thì vẫn phải mất thời gian một khoảng thời gian.
Sau khi xử lý xong vấn đề ở đây, Lâm Mạc Huy lập tức ngồi xe đi thẳng đến Hội sở Ngự Tôn.
Vị trí của Hội sở Ngự Tôn tương đối hẻo lánh nằm khuất trong rừng núi, khi xe của Lâm Mạc Huy đi đến trước cửa Hội sở thì bị nhân viên bảo vệ trực tiếp chặn lại.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy xe của Lâm Mạc Huy chỉ là một chiếc xe có rèm che bình thường thì vẻ mặt có chút khinh thường, anh ta cầm đèn pin quơ qua quơ lại vài lần về phía Lâm Mạc Huy rồi mới khoát tay nói: "Thẻ hội viên đâu?"
Lâm Mạc Huy giơ ra một tấm thẻ: "Anh nhìn xem.Nhân viên bảo vệ hết sức ngạc nhiên nhanh chóng thò đầu đến gần để nhìn, khi anh ta vừa vươn đầu đến gần cửa sổ xe thì Lâm Mạc Huy chợt túm lấy cổ anh ta, khống chế toàn thân khiến anh ta thở không ra hơi. Nhân viên bảo vệ còn lại không nhìn thấy rõ tình huống trong xe thì có hơi ngạc nhiên: "Thế nào rồi?" "Có thẻ hội viên không?"
Lâm Mạc Huy nắm lấy tay nhân viên bảo vệ lên rồi phất phất tay với nhân viên bảo vệ kia, vẻ mặt của nhân viên bảo vệ kia đầy mơ hồ hỏi lại: "Có ý gì?" "Anh lên tiếng đi!"
Lợi dụng cơ hội này, Lâm Mạc Huy lập tức đánh ngất nhân viên bảo vệ mình đang khống chế trong tay, đồng thời lấy ra một cây kim bạc đột ngột phóng ra ngoài, cây kim bạc đâm thẳng vào cổ nhân viên bảo vệ kia khiến nhân viên bảo vệ kia bất tỉnh tại chỗ.
Lúc này Lâm Mạc Huy mới mở cửa bước ra lỗi hai nhân viên bảo vệ vào phòng an ninh, anh lay tỉnh một người trước, nhân viên bảo vệ vừa tỉnh dậy đã lập tức hoảng sợ: "Anh muốn làm gì?" "Tôi nói cho anh biết, ở đây là Hội sở Ngự Tôn là sản nghiệp của nhà họ Phùng, anh... anh muốn chết hay sao mà dám gây sự ở đây?"
Lâm Mạc Huy không muốn nói thêm mấy lời vô nghĩa với anh ta nên trực tiếp cầm dao đâm thẳng vào đùi anh ta.
Nhân viên bảo vệ muốn kêu la thảm thiết nhưng bị Lâm Mạc Huy chỉ một ngón tay vào cằm khiếnngười nhân viên bảo vệ nọ lập tức không dám phát ra một âm thanh nào.
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Nếu không muốn chết thì thành thật trả lời câu hỏi của tôi."
Bảo vệ cũng nhận ra Lâm Mạc Huy hoàn toàn không để tâm đến gia đình họ Phùng nên lập tức gật đầu lia lịa, anh ta rất sợ Lâm Mạc Huy sẽ thật sự giết chết anh ta.
Lâm Mạc Huy thu tay về một chút, trầm giọng hỏi: "Sấu Hầu ở đâu?"
Nhân viên bảo vệ run rẩy đáp: "Anh ta... anh ta đang hưởng thụ ở trên lầu, cụ thể ở chỗ nào thì tôi tôi cũng không biết..." "Đại ca, tôi... tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ quèn thôi, thật sự không biết mấy chuyện ở bên trong." "Oan có đầu nợ có chủ, có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp đi tìm anh ta là được rồi, thật sự không liên quan gì đến tôi đâu.
Lâm Mạc Huy: "Bớt nói mấy lời nhảm nhí này đi!" "Tôi hỏi anh, lúc Sấu Hầu đến đây có dẫn theo một cô gái đúng không?"
Nhân vên bảo vệ cẩn thận suy nghĩ một chút mới trả lời: "Hình như... hình như có dẫn theo một cô gái...
Trong mắt Lâm Mạc Huy lóe lên một tia sắc bén "Cô gái kia ở đâu?" "Hiện tại cô ấy thế nào rồi?"
Nhân viên bảo vệ: "Tôi cũng không biết." "Khi cô gái kia bị đưa đến đây thì cả người đã bê
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.