Ánh mắt Thái Tử khinh thường nhìn cô ta: “Cô có bệnh à?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải cho cô một viên?” Tạ Thanh Nguyệt vội la lên: “Tôi là người nhà họ Nạp Lan..."
Thái Tử trực tiếp ngắt lời cô ta: “Câm miệng đi. Tại của ông đây nghe đến mức mọc kén rồi!”
“Người nhà họ Nạp Lan thì làm sao?”
“Ông đây không thích chiều theo cô đấy, cô có thể làm gì được nào?”
“Đệch, vừa rồi Tiểu Lâm Tử cứu cô, cô còn lấy oán trả ơn!”
“Hiện tại muốn bảo chúng tôi cứu cô sao? Mơ đi!”
Tạ Thanh Nguyệt tức điên người. Lúc cô ta ở Bắc Giang, ỷ vào thân phận người nhà họ Nạp Lan, không có ai dám trêu chọc cô ta cả.
Ai có thể ngờ rằng thân phận nhà họ Nạp Lan vậy mà lại chẳng là gì cả ở chỗ này.
Tạ Đình Ngũ nghe vậy thở dài ngao ngán.
Tạ Thanh Nguyệt này được nuông chiều từ bé đã quen thói vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.
Sớm biết thế này, vừa rồi không nên đắc tội với Lâm Mạc Huy.
Nhìn thấy đàn rắn sắp bò lên tảng đá này, ông ta chỉ có thể chắp tay cầu xin nói: "Anh Lâm, cầu xin anh cứu chúng tôi với."
"Vừa rồi Thanh Nguyệt có chỗ nào đắc tội, tôi đây thay mặt con bé xin lỗi anh."
"Còn xin anh giơ cao đánh khẽ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!"
Lâm Mạc Huy liếc không thèm liếc nhìn ông ta một cái, chỉ đi đến bên cạnh đại rắn đỏ.
Phía dưới đại rắn đỏ có ẩn giấu một người chính là Ông Cố tỉnh Hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167646/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.