Chương trước
Chương sau

Lâm Chiêu và Lâm Mạc Huy nhìn nhau.
Họ nghi ngờ rằng Cổ Tôn dường như cố tình dẫn họ ra khỏi trại Ngô để trực tiếp giết người diệt khẩu, bởi nơi đây cực kì xa xôi hẻo lánh, người ngoài khó có thể nhất thời tìm tới đây.
Lâm Chiêu nắm chặt tay, chậm rãi đi về phía trước. “Cổ Tôn, chỉ bằng ông mà cũng muốn giết chúng tôi sao?”
Ông ta cười rộ lên. “Ông có thể ngạo mạn như vậy chứng tỏ Lâm Mạc Huy đã giúp ông giải độc được rồi, chỉ có thắng nhóc đó mới có thể giải được cổ trùng của tôi mà thôi.” “Ông nói cũng có lý, e rằng chỉ có mình tôi thì có thể không đấu lại các người, tuy nhiên, nếu thêm vài người nữa thì mọi chuyện đã thay đổi rồi đấy!”
Ông ta vừa dứt lời qua nhiên từ đằng xa xuất hiện vài bóng người đang bước ra từ rừng cây gần đó, đứng đầu là một người đàn ông béo và lùn.
Nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt Lâm Chiêulập tức thay đổi. “Tần Vô Xá?”
Nhớ lại lúc mới đầu gặp người đàn ông gầy gò đó, anh còn cho rằng hắn ta chính là Tần Vô Xá, nhưng anh đã sai lầm khi biết rằng Tần Vô Xá hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Trên thực tế ngay từ đầu, Tống Tuấn Phong và đồng bọn của ông ta không chỉ có mục đích duy nhất là giết chết Lâm Mạc Huy, mà còn muốn nuốt chửng luôn cả trại Ngô.
Vì vậy, bọn họ đã không tiếc công sức cho người truy lùng và tìm giết Lâm Chiêu và Lâm Mạc Huy.
Người đàn ông gầy gò được bọn họ phải ra trước đó chỉ là học trò của Tần Vô Xá mà thôi, Tần Vô Xá đã hứa sẽ trợ giúp cho nhà họ Tổng một lần duy nhất, đương nhiên, Tổng Tuấn Phong phải tận dụng cơ hội trời cho này, lựa chọn thời cơ tốt nhất, nhất định không thể lãng phí.
Để chuẩn bị cho tối nay, Tổng Tuấn Phong đã lập sẵn hai kế hoạch.
Nếu họ có thể trực tiếp giết Lâm Chiêu bằng thuốc độc và sau đó giết Lâm Mạc Huy trong ngục tối, thì họ không cần phải nhờ đến Tần Vô Xá, ông ta vẫn còn một lần mắc nợ với nhà họ Tống.
Tuy nhiên, nếu kế hoạch không thành, thì họ sẽ kéo Lâm Chiều và Làm Mạc Huy đến và giết họ trực tiếp tại đây!
Cổ Tồn bật cười: “Đúng vậy, ông ta là sát thủ số một Tần Hải, Tần Vô Xả, hay còn được biết đến với cáitên Diêm Vương tám mặt!” “Ông ta đã hứa rằng sẽ ra tay giúp nhà họ Tống một lần, đương nhiên chúng tôi phải biết tận dụng tốt cơ hội hiếm có này rồi!” “Thế nào, lần này cộng thêm bọn họ, chuyện giết các người chẳng phải trở nên dễ như trở bàn tay sao?”
Vẻ mặt Lâm Chiêu trở nên lạnh lùng suy tính.
Ai cũng biết trước giờ thực lực của Cổ Tôn cũng không phải dạng dễ đối phó, nay lại cộng thêm một Tần Vô Xá yểm trợ, trận chiến này e là bên ta khó giành được phần thắng!
Ông ta nhìn về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy lập tức hiểu ý chậm rãi gật đầu.
Lâm Chiêu nghiến răng. “Nếu các người đã tính toán kỹ lưỡng như vậy, tôi đây cũng đành không phụ ý tốt của mọi người!” “Khẩu khí tốt lắm, vậy đêm nay chúng ta sẽ giải quyết triệt để chuyện này!” “Được.”
Lâm Chiêu trực tiếp đem áo ngoài xé bỏ và hét “Lâm Mạc Huy, cậu có thể trụ được bao lâu!” “Trước hết nên giết Cổ Tôn đã!”
Vừa nói, Lâm Chiêu vừa lao thẳng về phía Cổ tôn như một viên đạn đại bác bắn ra từ một khẩu pháo. Cổ Tôn cũng không dám sơ suất, nhanh chóng ra tay phản đòn chống cự

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.