**********
Lâm Mạc Huy: “Vốn dĩ, các người cũng có chủ ý đến trại Ngô rồi!” “Nhưng mà, các người...các người làm sao để hạ độc?” “Đó chính là phòng của Lâm Chiêu, các người không thể nào lén vào hạ độc được chứ?”
Tổng Tuấn Phong cười tủm tỉm nói: “Lâm Mạc Huy, có phải cậu rất muốn biết, cuối cùng là ai giúp chúng tôi làm chuyện này phải không?” “Hahaha, hôm nay, tôi sẽ khiến cho cậu chết một cách rõ ràng!”
Ông ta quay đầu hồ lên một tiếng: “Cậu chủ Lâm Minh, còn trốn ở đó làm gì?” “Đã đến lúc này rồi, cũng nên lộ mặt ra đi thôi!”
Từ trong bóng tối, Lâm Minh chậm rãi đi ra.
Gương mặt anh ta âm hiểm, ánh mắt đầy oán độc. Lâm Mạc Huy chau mày: “Thì ra là anh!”
Sắc mặt Lâm Minh lạnh lùng: “Không sai, chính là “Thế nào, không nghĩ ra phải không?”“Từ giây phút anh bắt đầu vũ nhục kia, anh nên nghĩ đến kết quả này!” “Tôi nói cho anh biết, không ai có thể vũ nhục Lâm Minh tôi. Vũ nhục tôi, phải trả giá bằng cả tính mạng!”
Lâm Mạc Huy cắn răng: “Lâm Chiêu đối đãi với anh không tệ...
Lâm Minh bỗng nhiên trở nên tức giận mắng: “Câm miệng!” “Đối đãi với tôi không tệ?” “Ha, nếu ông ta thật sự muốn đối đãi tốt với tôi, thì sẽ không để cho tôi mất mặt trước nhiều người như vậy!”
Lâm Mạc Huy lắc đầu thở dài, không nói thêm nữa.
Tổng Tuấn Phong cười lạnh một tiếng: “Sao, mới như vậy đã chấp nhận số phận à?” “Lâm Mạc Huy, xác định là không hề phản kháng một chút sao?” “Nếu không, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167605/chuong-789.html