Nam Bá Lộc được biết thân phận của Ngọc Mạn, cũng rung động không ngớt.
Ông ta không khỏi xúc động.
Lần này nếu như không phải là Ngọc Mạn đến kịp thời thì sợ rằng bọn họ đã nguy hiểm rồi.
Lâm Mạc Huy giúp trị vết thương cho Nam Bá Lộc và Kha Văn trước, chính anh cũng uống vài viên Tiểu Quy Nguyên Đan, khôi phục lại một chút sức lực. “Ông Bá Lộc, Nạp Lan Ung vừa rồi rốt cuộc là người như thế nào?”
Lâm Mạc Huy ngẫu nhiên nói.
Nam Bá Lộc cảm thán: “Đó là một kẻ thù của tôi” “Cậu không cần để ý quá đến ông ta” “Chuyện của người này, tôi sẽ tự mình xử lý?
Lâm Mạc Huy gật đầu, nghĩ đến điều này chắc liên quan đến chuyện mà lúc trước Nam Bá Lộc đã từng nói với anh.
Nam Bá Lộc ngồi trên ghế sô pha, thất vọng than thở: “Lần này, Nạp Lan Ung chịu thiệt hại lớn như vậy, tôi đoán rằng ông ta sẽ không chịu để yên “Xem ra, sợ rằng trước tiên tôi phải rời thành phố Hải
Tân!”
Lâm Mạc Huy không khỏi sửng sốt: “Tại sao vậy?” Nam Bá Lộc: “Lần này tôi ra tay đối phó với Nạp Lan Ung, chắc chắn sẽ gọi những kẻ thù căm hận kia đến.” “Nếu như rồi không rời đi thì những kẻ thù kia của tôi sẽ tìm đến.” “Đến lúc đó, chỉ sợ rằng sẽ liên lụy đến các cậu.” Lâm Mạc Huy nghiêm mặt nói: “Ông Bá Lộc, ông đã từng giúp tôi nhiều lần như vậy rồi.” “Chuyện của ông cũng là chuyện của tôi, không có chuyện liên lụy hay không liên lụy
Nam Bá Lộc cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167575/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.