Chương trước
Chương sau

Ông cụ Lý cắn răng, trầm giọng nói: “Lâm Mạc Huy, chuyện ngày hôm nay, nhà họ Lý tôi thừa nhận. “Nhưng mà cậu nghe cho rõ, nhà họ Lý tôi dù sao cũng là một trong mười gia tộc lớn ở thành phố Hải Tân này! “Cậu đừng nghĩ muốn làm gì thì làm ở nhà họ Lý, trước tiên hãy hỏi mười gia tộc lớn có đồng ý hay không!”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Họ Lý, có phải ông mắc bệnh hay quên không?” “Lúc ấy, mười gia tộc lớn không đồng ý để các người tìm tôi báo thù.” “Là nhà họ Lý các người ép buộc muốn tôi nợ máu phải trả bằng máu mới có chuyện ngày hôm nay. “Lại nói tiếp, đây chỉ là ân oán cá nhân giữa tôi và nhà họ Lý, có quan hệ gì với mười gia tộc lớn chứ?”
Ông cụ Lý sắc mặt trắng bệch, đúng theo như lời Lâm Mạc Huy. Lúc ấy mười gia tộc lớn không ủng hộ bọn họ, bọn họ còn mạnh mẽ muốn trả thù, vậy chuyện này mười gia tộc lớn liền thật sự không thíchhợp nhúng tay. “Cậu... Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?”
Ông cụ Lý run giọng nói.
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Từ lúc tôi bắt đầu đi vào đây, ông đã nói muốn cho tôi không thể đi ra khỏi nhà họ Lý. “Nói trắng ra là các người vẫn luôn muốn mạng của tôi!” “Một khi đã như vậy, tôi đây cũng nên lấy tính mạng của các người, vậy không thành vấn đề chứ?”
Mọi người trong nhà họ Lý sắc mặt hoàn toàn thay đổi, chẳng lẽ Lâm Mạc muốn giết toàn bộ người nhà họ Lý sao?
Ông cụ Lý nhìn đám người anh Hổ cách đó không xa, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Sau khi trầm mặc thật lâu, ông ta cắn răng nói: “Cậu Lâm, sự việc lần này là nhà họ Lý chúng tôi sai rồi. “Tôi xin đại diện cho nhà họ Lý nhận lỗi với cậu, như vậy có thể chứ?"
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn ông ta: “Nếu ông không mời cái gì mà lấy mạng vô thường Hoàng Thanh Tùng, những việc này còn có thể nói.” “Nhưng mà ông lại mời hắn ta, nói rõ chính là muốn giết tôi.” “Giờ mới xin lỗi cũng có ý nghĩa gì nữa!” Ông cụ Lý không khỏi hối hận.
Ông ta mời Hoàng Thanh Tùng đến, chính làmuốn mượn cơ hội này giết Lâm Mạc Huy.
Ai có thể tưởng được rằng cuối cùng thế nhưng lại mang cục đá đập chân mình. “Có điều tôi cũng có thể không giết các người!” *
Lâm Mạc Huy đột nhiên nói.
Ông cụ Lý không khỏi cả người run lên, vội vàng nói: “Cậu Lâm, Cậu. Cậu muốn tôi làm như thế nào?"
Lâm Mạc Huy cười cười, ánh mắt đảo qua mọi người xung quanh. Ông cụ Lý hiểu ý, lập tức phất tay để mọi người nhà họ Lý đều đi ra ngoài.
Lâm Mạc Huy bên này cũng để bọn anh Hổ rời đi. Trong phòng, chỉ còn lại hai người Lâm Mạc Huy và ông cụ Lý.
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Tôi và nhà họ Lý cũng không tính là có thù lớn hận sâu gì, cũng không nhất định phải giết người ở nhà họ Lý!” “Tôi hỏi ông mấy vấn đề, nếu ông có thể trả lời cho tốt, sự việc giữa chúng ta có thể xóa bỏ toàn bộ
Ông cụ Lý vội vàng nói: “Cậu Lâm hãy hỏi đi.” Lâm Mạc Huy nhìn chằm chằm ông cụ Lý, đột nhiên nói: “ Ông và người cổ tộc Miêu Cương có quan hệ gì?”
Ông cụ Lý sửng sốt một chút: “Người... Người cổ tộc gì? Tôi có quen biết người cổ tộc đầu?”
Trong lúc ông cụ Lý nói chuyện, Lâm Mạc Huy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông ta.
Vẻ mặt của ông ta không có bất kỳ vấn đề gì,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.