Lâm Mạc Huy ở dưới tầng hầm, dành trọn ra ba tiếng, cuối cùng anh cũng luyện ra được một lô khí huyết đan. Đem toàn bộ khí huyết đạn vừa luyện được thu lại, Lâm Mạc Huy kiểm tra số dược liệu dự trữ thì thấy hiện tại chúng gần như đã cạn kiệt. Những dược liệu này đặc biệt trân quý và khó tìm, đều là lão Hạ giúp anh thu thập. Bỏ ra bao nhiêu thời gian như thế mà cũng chỉ kiếm được chút ít. Một lỗ khí huyết đan, toàn bộ thuốc đều cạn, đủ thấy khí huyết đan này quý giá nhường nào.
Cũng tại thời điểm này, ở ngoại ô thành phố Hải
Tân.
Đội ngũ của Cổ Tôn cuối cùng cũng tiến vào một vùng đất chiếm cứ lớn nằm ở giữa trang viên khổng lồ. Bên trong trang viên bị bao trùm một không khí yên lặng, căn bản không có lấy một bóng người. Một chiếc kiệu tám người khiêng cuối cùng cũng tiến tới được căn gác xép phía trong cùng, nơi đây chỉ thấy có một người đang nằm rạp trên mặt đất. Dưới ánh trăng đêm chỉ lờ mờ thấy được người này đeo một cái mặtnạ hình đầu lâu, tuyệt không thể nhìn rõ diện mạo. Hắn ta cúi rạp trên đất, cất giọng trầm thấp hành lễ với Cổ Tôn. Cổ Tôn đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chậm rãi bước từ trong kiệu ra, đi vào bên trong gác xép ngồi xuống. Sau khi nhấp một ngụm chè thơm, ông lúc này mới liếc người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Các người khiến tôi quá thất vọng.
Người đeo mặt nạ toàn thân run lẩy bẩy, hoảng sợ nói: “Ngài Cổ, xin ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167533/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.