Chương trước
Chương sau

Khi nhìn thấy cậu thanh niên kia lao tới với khí thế hùng hổ, Lâm Mạc Huy cũng không dám chần chừ.
Anh nhanh chóng di chuyển, đưa hai tay lên trước ngực để ngăn chặn những đòn tấn công của cậu thanh niên đó.
Cậu thanh niên nói với giọng điệu khinh thường: "Vịnh Xuân sao? A, mấy người Việt Nam các người cũng chỉ xứng với võ thuật dành cho nữ mà thôi."
Cậu ta vừa nói chuyện, vừa chuyển động chân tay. Cậu ta mở rộng chân, xoay mình về một tư thế có những đòn tấn công dữ dội, từ đó biến hóa thành Bát Quái quyền.
Hai tay của cậu ta năm thành nắm đấm, giống như một cái búa nặng, đột nhiên lao về phía Lâm Mạc Huy.
Lúc này, miệng cậu ta không ngừng phát ra những tiếng vù vù, dáng vẻ tức giận, lỗ tai run lên.
Không thể không nói, mặc dù Lâm Mạc Huy cũng đã gặp qua khá nhiều người, nhưng trong số đó thì cậu thanh niên này là người có thực lực mạnh nhất. Mấy lần tấn công đầu này của cậu ta đã làm choLâm Mạc Huy có chút bất ngờ mà không kịp để phòng, thiếu chút nữa là anh phải chịu thiệt thòi rồi.
Tuy nhiên, thứ mà cuối cùng Lâm Mạc Huy cũng có được chính là sự kế thừa từ tổ tiên của mình.
Không chỉ có khả năng y thuật của tổ tiên, mà còn có kỹ năng võ thuật và kinh nghiệm của tổ tiên.
Mà những kinh nghiệm chiến đấu này, chính là để nâng cao khả năng chiến đấu của anh.
Trong vài phút đầu tiên, Lâm Mạc Huy vẫn luôn ở thế yếu.
Vì thế mà vẻ mặt của cậu thanh niên kia có chút giễu cợt, có vẻ như là cậu ta không hề để Lâm Mạc Huy vào trong mắt.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau Lâm Mạc Huy càng đánh lại càng thuận buồm xuôi gió. Anh vậy mà cũng dần dần có thực lực ngang ngửa với cậu thanh niên kia.
Sắc mặt lúc này của cậu thanh niên có chút thay đổi. Cậu ta thực sự nghĩ mãi không ra, tại sao sức chiến đấu của Lâm Mạc Huy lại càng ngày càng tăng nhanh?
Nhưng mà, điều này vẫn chưa phải là kết thúc.
Khi thời gian của cuộc chiến càng được kéo dài, sức chiến đấu của Lâm Mạc Huy lại càng tăng nhanh hơn.
Đến cuối cùng, cậu thanh niên kia hoàn toàn rơi vào thế yếu. Cậu ta bị Lâm Mạc Huy đánh cho mà không hề có sức để đánh trả.
Khi mọi người ở Miêu Cương nhìn thấy cảnhtượng trước mắt thì đều tỏ ra rất kinh ngạc.
Chẳng ai ngờ rằng, học trò thân thiết của Cổ Tôn vậy mà lại thua dưới tay một chàng trai trẻ không biết tên.
Lúc này, cậu thanh niên kia càng đánh lại càng tức giận. Sau đó, cậu ta đột nhiên huýt sáo, mở miệng và nhổ ra một con sâu bướm.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông đang ngồi trên chiếc kiệu ở phía phát ra một tiếng than nhẹ. Con côn trùng đang bay kia như là nghe thấy tiếng gọi triệu tập, cho nên lập tức quay lại và cắn mạnh vào mặt của cậu thanh niên.
Cậu thanh niên bất ngờ, cho nên đã không kịp đề phòng. Cậu ta chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn rồi ôm mặt mà lăn lộn trên mặt đất. Cổ Tôn từ kiệu đứng lên. Lúc này, ánh mắt của ông ta vô cùng lạnh lẽo: "Ta đã nói rồi, không được dùng cổ thuật, vậy mà con lại xem lời nói của ta như gió thổi bên tại sao?" Cậu thanh niên run rẩy quỳ rạp xuống đất, thấp giọng cầu xin: "Thầy, con... Con sai rồi..."
Con sâu bướm kia vẫn còn đang cắn vào mặt của cậu ta. Lúc này, nó như là đang hung hăng cắn nuốt hai má của cậu ta.
Chỉ trong chốc lát, một mảng lớn thịt trên mặt cậu ta đều bị cắn hết, để lộ xương trắng ở bên trong.
Nhưng cậu thanh niên này lại không dám bắt con trùng đó. Điều này cho thấy cậu ta sợ hãi Cổ Tôn đến mức như thế nào.Cổ Tôn phất tay áo một cái. Lúc này, con sâu bướm mới dừng lại. Cậu thanh niên kia đau đớn đến mức cả người đều run rẩy, nơm nớp lo sợ mà quỳ trên mặt đất
Cổ Tôn nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt có chút hứng thú: "Thật không nghĩ tới, cái Thành phố Hải Tân này, lại có một cao thủ trẻ tuổi như vậy. Tôi còn tưởng rằng, Nam Bá Lộc đã hoàn toàn đánh gãy xương sống của mười đại gia tộc trong Thành phố Hải Tân này rồi, và không phải ở Thành phố Tân Hải này chẳng có ai là mạnh mẽ hay sao? Rốt cuộc cậu là ai?"
Lâm Mạc Huy cảm thấy có chút nghi hoặc. Anh không hiểu mấy lời này của Cổ Tôn là có ý gì.
Tuy nhiên, anh cũng có thể đoán ra được một chút.
Mười đại gia tộc trong Thành phố Hải Tân này dù có rất nhiều tài sản nhưng thực ra lại không có sức manh.
Dù cho là chủ của mười đại gia tộc mà đánh nhau với Lâm Mạc Huy thì cũng không chống đỡ được mấy hiệp.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với thể lực của những gia tộc đó.
Chẳng lẽ, nguyên nhân của chuyện này là bởi vì Nam Bá Lộc sao?
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: "Ông không cần phải biết tôi là ai. Ông chỉ cần biết là ông đã vượt qua biên giới rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.