Chương trước
Chương sau
**********
Quản lý Hà làm cho Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hà Quang Mẫn đều có chút lờ mở.
Mặc dù Phương Như Nguyệt đã gọi điện thoại, nhưng bà ta cảm thấy được, Hồ Đông An cùng lắm thì giúp bọn họ lấy lại công bằng.
Bà ta cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Chuyện này vẫn không thể tin được, quản lý Hả vừa rồi kiêu ngạo, hống hách, vậy mà bây giờ lại quỹ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ
Đây là cái tình huống gì vậy chứ?
Ba người nhìn nhau, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Hơn nữa Hà Quang Mẫn, ông ta đối với đứa cháu họ hàng xã này của mình hiểu rất rõ.
Quản lý Hà này, ở nhà họ Hà bọn họ thuộc loại người rất có tiền, ở vị trí cao nhất.
Thường ngày, anh ta cực kỳ kiêu ngạo cần bàn làkhông đem người nhà họ Hà để vào mắt,
Đừng nói là Hà Quang Mẫn là bác họ hàng xã, ngay cả bố mẹ anh ta, anh ta cũng không có một chút nào là vui vẻ.
Cuối cùng, bây giờ anh ta vậy mà lại quỳ gối ở trước mặt đây, đây chính là chuyện mà từ trước đến giờ ông ta cũng không nghĩ đến,
Quản lý Hà khóc lóc vài câu, thấy không ai để ý đến anh ta, anh ta vội vàng ôm lấy chân Hà Quang Mẫn nói: “Bác cả, bác cả, bác giúp con với, giúp con với. Bác giúp con nói mấy câu, để cho bọn họ tha thứ cho con đi, con con thật sự biết sai rồi, con về sau không dám... nữa. Chúng ta đều là người một nhà máy bác giúp con với
Sắc mặt Hà Quang Mẫn tái mét đi, ông ta cũng không biết rốt cục sao lại xảy ra chuyện này.
Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt lờ mở đoàn ra được tình hình, khẳng định là anh Hồ dọa cho anh ta một trận.
Trong lòng hai người chấn động đến tột cùng. Lâm Mạc Huy gọi một cuộc điện thoại, như vậy anh Hồ còn để bụng sao?
Giang nói Hứa Đình Hùng rõ ràng, an thành lạnh lừng nói: "Bây giờ mới biết người một nhà sao? Vừa rồi,cậu không phải gọi là lão giả sao?"
Quản lý Hà nước mắt nước mũi tuồn ra: "Chú, tôi... tôi biết lỗi lầm của mình rồi. Tôi có mắt không thấy thái sơn, có mắt như mù. Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân này, chủ tha cho tôi đi. Cho tôi một cơ hội, một lần thôi, một lần thôi, cầu xin chủ.
Hứa Đình Hùng bĩu môi nói: "Đừng nói như vậy. Chúng tôi chỉ là máy lão già mà thôi, có tư cách gì để nói chuyện với cậu cơ chứ? Chúng tôi ngay cả trung tâm thương mại Vạn Vinh cũng không có tư cách vào, nào dám tha cho cậu?"
Quản lý Hà khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi thi nhau chảy: "Chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Nếu không thì như vậy đi, mặt bằng cửa hàng này, tôi cho chủ thuê, một đồng tiền thuê cũng không lấy. Chỉ cần chú nói một câu, chỉ cần chú tha thứ cho tôi... tôi giúp chú sửa sang lại, được không?"
Hứa Đình Hùng có chút xao động, ông ta không nghĩ tới, anh Hồ điện một cuộc điện thoại, vậy mà lại có thể làm nên chuyện tốt đến như vậy.
Ngay tại thời điểm bọn họ đang phân vân, cửa phông bị người ta đá văng ra. Hồ Đông An thở hồng hộc chạy vào chủ, đi, hai người không có việc gì chứ?" HồĐông An hỏi.
Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt nhìn bộ dáng trên đầu đầy mồ hôi của anh ta, trong lòng không khỏi cảm động.
Không còn nghi ngờ, Hồ Đông An là chạy đến đây, có thể thấy được anh ta đối với chuyện này rất là coi trong!
Tất nhiên, quản lý Hà sợ đến mức tim đập nhanh không ngừng.
Anh ta thật sự nghĩ mãi không ra, ông lớn ở khu phố Nam này, vì sao đối với ông bà già này lại cung kinh như vậy.
Hoặc có thể nói, con rể của hai ông bà già này, rốt cục là ai? Như thế nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho nhà họ Hổ ở khu phố Nam một mạch chạy đến đây?
Hứa Đinh Hùng vội vàng nói: “Anh Hồ, cũng không có chuyện gì, chỉ là người này ăn nói làm tôi có chút tức giận, phiền đến anh rồi "
Anh Hồ vội vàng xua tay: "Chú, ngàn vạn lần chủ đừng xưng hô như vậy, gọi tôi là Đông An là được rồi. Hơn nữa, chuyện này có gì mà phiên toài chứ. Tôi có được ngày hôm nay, đều là nhờ và anh Làm. Chuyên nhà của chủ, chính là chuyện của tôi"Đây đều là những lời từ đáy lòng của anh Hồ.
Nói thật, anh ta trước kia đối với Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt, quả thật không có ấn tượng gì tốt.
Chính là hai người này đối xử với Lâm Mạc Huy quá tồi
Chỉ là, sau này hai người họ đối xử với Lâm Mạc Huy không có thành kiến, anh ta cũng xem hai người này như người một nhà.
Bề trên của Lâm Mạc Huy, anh Hồ khẳng định phải cung kính đối đãi thật tốt.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cực kỳ kích động, đây chính là nhân vật ông lớn có thể hô mưa gọi gió, thế nhưng trước mặt đối đãi bọn họ vô cùng tôn kính?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.