Chương trước
Chương sau
**********
Khi Lâm Mạc Huy quay trở lại xe thì thấy Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh đều đang nôn nóng chờ đợi anh.
Khi thấy anh bình an vô sự mà trở về, hai người phụ nữ ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thanh Mây thấp giọng nói: "Anh Hồ, lần này thật sự cảm ơn anh!" “Thật là, lần nào gặp chuyện phiền phức đều làm phiền tới anh, thật xin lỗi!”
Hứa Thanh Mây không biết tình trạng của Lâm Mạc Huy, cô cứ tưởng Lâm Mạc Huy phải tìm đến anh Hồ mới có thể giải quyết được chuyện này.
Anh Hồ liền vẫy tay: “Tổng giám đốc Hứa, cô đừng khách sáo như thế " “Có thể làm việc cho anh Lâm là niềm vinh hạnh của tôiLâm Mạc Huy nhẹ nhàng cười: "Được rồi, chuyện cũng đã giải quyết rồi, chúng ta về nhà thôi.” "Anh Hồ, anh cứ tiếp tục lo việc của mình đi
Anh Hồ lập tức gật đầu và dẫn người của mình rồi khỏi.
Hứa Thanh Mây thấp giọng nói: "Mạc Huy, sau này chúng ta cố gắng bớt gây chuyện đi, đừng để lần nào cũng phải khiến anh Hồ ra mặt giúp đỡ giải quyết. “Tuy là lần trước trong cuộc giao lưu y học anh đã giúp anh ấy kiểm được nhiều tiền, nhưng mà anh ấy cũng giúp qua chúng ta rất nhiều lần "Món nợ nhân tình này càng dùng càng mỏng"
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng cười và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Thanh Mây: "Vâng, thưa bà xã thân yêu t
Sắc mặt Hứa Thanh Mây ửng hồng: "Anh có thấy xấu hổ không đây!” “Quế Anh vẫn đang ngồi ở phía sau xe"
Lâm Quế Anh: “Ôi trời, em không nghe thấy gì hết, em không nhìn thấy gì hết"
Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Máy nhìn nhau mim
Sau đó, ba người bọn họ lại đi đến Bách Hạo Hiệndùng bữa trưa rồi quay trở về khu biệt thự Đảo Xanh.
Khi về đến nhà thì Hứa Đinh Hùng và Phương Như Nguyệt đã ở đây.
Đồng thời còn có một người bạn lâu năm của Hứa Đình Hùng.
Lâm Mạc Huy gặp qua ông ấy, người này tên là Hà Quang Mẫn, có thể xem là người bạn tri kỷ của Hứa Đình Hùng. Nhiều năm trước ông ấy đã giúp đỡ nhà họ Hứa không ít chuyện.
Với lại, điều hiếm có nhất chính là ông Hà Quang Mẫn này là một người khá là thân thiện.
Lâm Mạc Huy đã gặp qua ông ấy vài lần, ông ấy đối với Lâm Mạc Huy không hề có chút phân biệt kỷ thị nào.
Sau khi chào hỏi nhau, Hứa Đình Hùng vừa tưới cười vừa nói: "Mạc Huy, chủ Hà đã cùng bố mẹ đi tìm mặt tiền cả buổi sáng hôm nay." “Cho nên, bố mẹ định mời ông ấy đến nhà ăn trua."
Lâm Mạc Huy cũng tươi cười mà đáp lại: “Bố, đó là điều nên làm mà!" “Còn nữa, từ khi chúng ta dọn đến sống ở đây cũng chưa mới chủ Hà đến thăm, cũng nên mới chúHà đến làm quen
Câu trả lời này của Lâm Mạc Huy khiến Hứa Đỉnh Hùng rất ưng ý.
Con rể trả lời như thế thật sự khiến ông cảm thấy vô cùng nở mặt nở mày.
Hà Quang Mẫn tươi cười nói: “Ôi, Đình Hùng, ông tìm được một đứa con rể tốt rồi "Tôi đã sớm nói với ông rồi, thằng bé Mạc Huy này là người vừa thực tế vừa nghiêm túc cần thận, lại còn hiếu thảo với trường bối, thật khó lòng có được một người trẻ tuổi như thế
Hứa Đình Hùng ngại ngùng cười: "Đúng thế đấy!" "Ây da, ngày xưa chúng ta thật quá ngớ ngẩn, đối xử với Mạc Huy chẳng ra gì." "May là thắng bé này không tính toán với chúng ta, nếu đổi là người khác thì làm sao còn đối xử tốt như thể với hai người già chúng ta?"
Phương Như Nguyệt bùi ngùi nói.
Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ ngày công ưng ý Lâm Mạc Huy.
Chẳng những không còn thành kiến nữa mà điều quan trọng nhất chính là bọn họ đã bắt đầu nhìn nhận lại những việc đã làm ngày trước, trong lòng cũng trànngập sự hối hận, ăn năn với Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy chỉ nhàn nhạt cười, ngược lại anh chẳng hề quan tâm đến những chuyện này.
Chỉ cần bố mẹ vợ không còn thành kiến đối với anh, những chuyện khác đều không quan trọng.
Sau khi nói chuyện phiếm được một hồi, Lâm Mạc Huy phát hiện sắc mặt Phương Như Nguyệt có chút t sầu, có vài lần như có chuyện muốn nói nhưng rồi lại im lặng.
Xem ra, Phương Như Nguyệt có lẽ đã gặp phải chuyện gì rồi. "Mẹ, mẹ có chuyện gì cần con giúp đỡ không?"
Lâm Mạc Huy hiếu kỳ hỏi.
Phương Như Nguyệt vừa định nói thì bị Hứa Đình
Hùng ngăn cản. "Không sao, không có chuyện gì" "Mạc Huy, bọn con cũng bận rộn cả ngày ắt hẳn cũng mệt rồi, hai đứa đi nghỉ ngơi trước đi “Bố mẹ cũng phải đi dạo và tiếp tục tìm mặt tiền cho hiệu thuốc
Hứa Đình Hùng tươi cười nói rồi dắt theo Phương Như Nguyệt và Hà Quang Mẫn rời khỏi.Ngồi trong xe, Phương Như Nguyệt thấp giọng hỏi: “Đình Hùng, tại sao lại không nói với Mạc Huy? "Nói không chừng cậu ấy có thể giúp được chúng ta?"
Hứa Đình Hùng thở dài một tiếng rồi nói: “Trước đây chúng ta đã nợ Mạc Huy quá nhiều rồi, bà còn định đi làm phiền nó sao?" "Chúng ta cử tự nghĩ cách giải quyết mấy chuyện này là được rồi, không cần phải làm phiền đến hai đứa nó!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.