Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Anh lại liếc nhìn hai người đang nằm trên đất, đó là Chu Văn và Hạ Cường.
Hai tên này là tay sai của Lưu Thiên Quang!
Lâm Mạc Huy bước tới, đỡ Phương Như Nguyệt dậy, cởi dây trói trên người bà.
Anh lấy ra một lọ sứ khác, đặt nó dưới mũi Phương Như Nguyệt.
Phương Như Nguyệt ngửi được, dần dần tỉnh lại. Thế nhưng, bà ngay lập tức hét lên một tiếng kinh hỡi rồi hoảng sợ trốn vào góc phòng. "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."
Lâm Mạc Huy vội vàng nói: "Mẹ ơi, không sao, là con Lâm Mạc Huy đây!" "Không sao, không sao cả rồi, không ai đánh mẹ cả!"
Phương Như Nguyệt lúc này mới nhìn rõ ra Lâm Mạc Huy, ban đầu bà ta sửng sốt, sau đó bắt đầu khóc lớn.
Tóc tại của bà ta bù xù, mặt mũi bầm dập, trên người có không ít dấu chân, có vẻ như lúc bị bắt tới đây một thời gian bà cũng đã phải chịu nhiều tổn thương.
Dù gì bà ta cũng là một người bình thường, làm sao có thể trải qua cách đối xử như vậy?
Lâm Mạc Huy an ủi bà vài câu, tâm trạng Phương
Như Nguyệt mới ổn định lại một chút.
Ở bên này, Lâm Mạc Huy đã nhanh chóng gọi video call cho Hứa Thanh Mây.
Lúc này, trong dinh thự Thịnh Vượng, Hứa Thanh Tuyết không ngừng tức giận mắng: “Một tiếng đồng hồ rồi! Đã một tiếng rồi!" "Lâm Mạc Huy đúng là đồ vô dụng, anh ta vậy mà còn chưa cứu được người. Nếu lần này mẹ của chúng ta bị chặt mất chân, tôi sẽ không để yên cho anh ta đâu!" "Bố với em, hai người chỉ cần tin tưởng anh ấy thôi, hai người có thể đang giết mẹ đó
Hứa Đình Hùng thở dài, "Ôi, vậy bây giờ phải làm gì!" "Nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố... Bố phải biết sống như thế nào!" "Thanh Mây, con nói xem, Lâm Mạc Huy... Lâm Mạc Huy có thể cứu mẹ con về được hay không?" Hứa Thanh Mây chưa kịp mở miệng, Hoàng Kiến
Đình đã nói thẳng: "Bố, bố nghĩ chuyện này có thể nào không?" "Người bắt mẹ đi chính là nhà họ Lưu của mười gia tộc lớn. "Nếu Lâm Mạc Huy thật sự có năng lực đấu lại với nhà họ Lưu, thì anh ta sẽ không đến ở rể nhà mình "Hốn nữa chúng ta còn không biết mẹ đang ở đầu, làm sao có thể cứu được?" "Ba, bố đáng lẽ không nên tin Lâm Mạc Huy
Hứa Đình Hùng buồn bã thở dài, bây giờ ông cũng đang rất hối hận.
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Cậu la hét cái gì?" "Còn chưa tới một tiếng đồng hồ, Lâm Mạc Huy nhất định có thể cứu mẹ trở về!"
Hứa Thanh Tuyết cười nhạo một tiếng: "Chị ơi, đã đến lúc này rồi, chị vẫn còn tin anh ta nữa à?" "Ồ, nếu anh ta có thể cứu mẹ trở về, em sẽ viết ngược ba chữ Hứa Thanh Tuyết!"
Hoàng Kiến Đình cũng giễu cợt: "Chị Thanh Mây, chị đừng mơ mộng viển vông nữa." "Họ Lâm kia không có khả năng đó đâu!" "Nếu lát nữa mẹ có xảy ra chuyện gì, để em coi chị làm như thế nào!" Sắc mặt Hứa Thanh Mây tái nhợt, nhưng vào lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên.
Cô nhìn lướt qua, lập tức kích động đứng lên: "Lâm Mạc Huy, là Lâm Mạc Huy!" "Có tin tức từ Lâm Mạc Huy!"
Hứa Đình Hùng vội vàng đi tới: "Thế nào rồi? Cậu ta có cứu được mẹ con không?" "Mẹ con hiện tại như thế nào?"
Hứa Thanh Tuyết với Hoàng Kiến Đình tỏ vẻ khinh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.