Phương Như Thiến bị thương khuôn mặt của Phương Như Thiền xanh xao, trông bà ấy có vẻ rất yếu.
Bà cố gắng chống đỡ, thì thầm: "Cảm ơn, cảm ơn các "Tôi... tôi biết mọi người muốn tốt cho tôi, nhưng... nhưng tôi không thể năm đây mãi được... "Tôi còn phải đi làm, con gái tôi cần tiền để đi học" "Làm ơn, cứ để tôi trở về đi, tôi không sao hết, trở về uống thuốc là khỏi thôi." "Cầu xin các cô Lúc này, Hạ Vũ Tuyết đi tới. Vẻ mặt của cô dường như đang vô cùng tức giận, cô nói: "Bà Phương, bà có biết là bà đang không có trách nhiệm với sức khỏe của mình không!" "Cho dù muốn kiếm tiền, thì vội vàng gì một hai ngày chứ?" "Nếu lần này không chữa dứt điểm, bà sẽ mang mầm mống bệnh tật suốt đời. Bà hiểu không?"
Phương Như Thiền nhìn Hạ Vũ Tuyết với vẻ mặt có lỗi và biết ơn, nhỏ giọng nói: "Cô Hạ, tôi thực sự cảm ơn cô." "Nhưng, tôi... tôi thực sự nghĩ rằng tôi không bị sao hết "Cô Hạ, cô cứ để tôi trở về đi." "Đại ân đại đức của cô, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên." "Nhưng mà, tôi thực sự phải đi, nếu tôi còn không chịu đi, con gái của tôi... con gái tôi sẽ phải nghỉ học..." "Tôi phải kiếm tiền cho con bé đi học!"
Hạ Vũ Tuyết đột nhiên tức giận: "Cô ta nghỉ học cái gì chứ?" "Bà Phương, con gái bà đã lấy hết 450 triệu trong tài khoản của bà. Cô ta vẫn không có tiền để đi học à?" "Hơn nữa, bạn trai cô ta không phải có bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167378/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.