*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hửa Thanh Mây nói: "Bố, sao buôn bán lại có thể như thế này được?” “Bố... nếu bố làm như thế này, sau này ai còn tin tưởng chúng ta nữa?" “Chuyện này quả thực là mang tiếng xấu mà!”
Hứa Kiến Quốc nói sâu xa: “Thanh Mây, ba nghìn năm trăm tỷ đó!" “Có thể kiếm được nhiều hơn ba nghìn năm trăm tỷ, cả đời này của bố cũng không cần buôn bán nữa, bố còn cần người khác tin tưởng bổ sao?” “Lại nói, có ba nghìn năm trăm tỷ này rồi, bố có thể không buôn bán ở thành phố Hải Tân nữa, bố có thể buôn bán ở chỗ khác mà" “Đổi chỗ khác, ai mà biết bố, ai mà biết lúc trước bố đã từng làm chuyện gì?” “Có tư bản, con mới có thể buôn bán càng lúc càng lớn!” “Để buôn bán, không phải là chạy mỗi nơi lừa tiền, thu hoạch đảm râu ria trước sao!"
Hứa Thanh Mây bực tức nói: "Bố, lý luận này của bố thứ cho con không thể đồng tình!” “Hơn nữa, chắc chắn con cũng không cho phép chuyện như thế này xảy ra ở nhà chúng ta!" “Lâm Mạc Huy, ngày mai anh sa thải Hoàng Kiến Đình đi!” “Cậu ta tham ô của công ty bao nhiêu tiền thì bảo cậu ta trả vê het!"
Lâm Mạc Huy từ từ gật đầu, suy nghĩ của Hứa Thanh Mây không hẹn mà giống với anh!
Lúc này, Phương Như Nguyệt lại trực tiếp vỗ bàn: “Lâm Mạc
Huy, cậu dám?” “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167363/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.