Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn phòng trên lầu được bao trọn, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Tổng Lan Ngọc liền vội vã chạy đến "Tôi nói là hai người có phải là cố ý không vậy hả?" "Tôi đã nói qua rồi mà, sau này có đến chỗ này dùng cơm, nhớ là phải gọi tôi theo mà!" "Vừa nãy tôi xém chút nữa là phải tự về nhà ăn cơm rồi!" Tổng Lan Ngọc thở hổn hển nói.
Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây nhìn nhau cười một cái "Tối nay là buổi họp mặt bạn bè của tôi, cho nên không có gọi cô theo." "Tổng giám đốc Ngọc à, đừng có giận mà, nếu không thì ngày mai chúng tôi đặc biệt dẫn cô đến đây ăn nhé!"
Hứa Thanh Mây cười rồi nói.
Tổng Lan Ngọc khoát tay một cái: "Thôi dẹp đi, hai người bận rộn từ sáng đến tối không thấy mặt mũi đâu cả." "Tim tôi ăn cơm, chắc tôi sẽ phải đợi đến chết đói mất!" "Được rồi được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau chóng dọn đồ ăn lên đi."
Giám đốc Tiết vội vàng dặn dò nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, đồng thời hết sức kinh ngạc. Nên biết, Tổng Lan Ngọc ở trước mặt những người khác, cũng là một khuôn mặt người đẹp lạnh lùng, ngay cả nói chuyện cũng không có nói được mấy câu
Nhưng mà, ở trước mặt Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, cô không những tỏ ra như một đứa trẻ con mà ngay cả nói chuyện cũng không chút kiêng kỵ gì cả.
Mối quan hệ này, thật sự tốt đến vậy sao?
Trong lòng Giám đốc Tiết cực kỳ hâm mộ.
Phải biết đến là, ở trong thành phố Hải Tân này, cho dù là ông cụ lớn của mười gia tộc lớn, cũng không thể nói được mấy câu với Tổng Lan Ngọc đấy.
Hiện tại Tổng Lan Ngọc là tin tưởng tuyệt đối với Lâm Mạc Huy, và cũng chỉ duy nhất có thể để lộ con người thật của mình ở trước mặt Lâm Mạc Huy.
Đừng xem cô bây giờ là người phụ nữ kiên cường nhất ở thành phố Hải Tân này, nhưng trong thực tế, trong thâm tâm cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Ăn xong một bữa cơm, những lời mà Tổng Lan Ngọc nói còn nhiều hơn so với những lời nói của Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh
Mây cộng lại. Ăn xong cơm, cô còn sảng khoái kéo lấy Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, đòi đi hát karaoke. vậy.
Cô đã rất lâu rồi không có cuộc sống vui vẻ thoải mái như
Cho nên, những nhân viên phục vụ dưới lầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều làm họ ngạc nhiên.
Tổng Lan Ngọc, tay trái nằm lấy Hứa Thanh Mây, tay phải nằm lấy Lâm Mạc Huy, bước đi một cách nhàn nhã, một mạch đi ra cửa Thực Vị Thiên.
Mà lúc này, ở trong sân bên ngoài Thực Vị Thiên, còn vây quanh một đám người.
Ở trong giữa đám người này, có một người đàn ông to mập quỳ trên nền đất, người đó chính là Vương Lỗi.
Sắc mặt của Vương Lỗi đỏ bừng lên, ngại ngùng đến tột cùng, nhưng anh ta lại không dám không quỳ. Hồ Đông Anh bắt anh ra ngoài quỳ, chỉ cần Lâm Mạc Huy chịu tha cho anh ta, thì anh ta mới được sống.
Nếu như anh ta không quỳ, không những mất hết tất cả tài sản, mà đoán không chừng còn có thể là mất luôn cái mạng này. Bốn phía, sắc mặt của những bạn học cũ của Hứa Thanh
Mây đều kinh ngạc, bọn họ thật sự không ngờ đến, Vương Lỗi thế mà nhận một cuộc điện thoại, thì liền ra ngoài bên ngoài mà quỳ gối
Nhưng tại lúc này, Tổng Lan Ngọc kéo lấy Hứa Thanh Máy và Lâm Mạc Huy đi
Những người xung quanh đều vô cùng kinh sợ khi nhìn thấy
Tổng Lan Ngọc. bản là không cần ai giới thiệu, bọn họ trong thời gian ngăn liền đoán ra được, người phụ nữ này, nhất định chính là Tổng Lan Ngọc
Dù sao thì ở trong thành phố Hải Tân này, người có thể so sảnh sắc đẹp với Hứa Thanh Mây đệ nhất mỹ nhân của thành phố Hải Tân này, thật sự là không được bao nhiêu người.
Mà ở trong cái tình cảnh này, lại càng làm cho bọn họ không thể nào ngờ đến
Tổng Lan Ngọc vậy mà lại nằm lấy cánh tay của Lâm Mạc Huy, bọn họ có quan hệ gì vậy?
Mặc dù Tổng Lan Ngọc thoạt nhìn là uống không ít, nhưng cũng không đến nổi phải như vậy chứ? Chu Hoàng Lâm vừa nhìn thấy Tổng Lan Ngọc, trong lòng nhịn không được một trận xao động, anh ta lập tức ra tiếp đón "Tổng giám đốc Ngọc, chào cô.
Tổng Lan Ngọc không kiên nhẫn khoát tay chặn lại: "Chúng tôi phải đi karaoke, đừng có cản đường!" ra!"
Chu Hoàng Lâm ngây dại người ra, dầu gì anh ta cũng đã gặp qua mặt Tổng Lan Ngọc được hai lần, bàn qua chuyện hợp tác, Tổng Lan Ngọc cứ như vậy mà không nể mặt mình sao?
Những người xung quanh bốn phía đều đang cười ầm lên, đặc biệt là những người bạn học cũ của anh ta, bây giờ lại càng cười nhạo.
Lúc trước anh ta còn nói có quan hệ rất tốt với Tổng Lan
Ngọc, bây giờ thì tự vả vào mặt mình rồi.
Thế nhưng, đến cuối cùng anh ta cũng không dám lên tiếng nói một lời nào.
Bọn họ rất coi trọng sự hợp tác với Tổng Lan Ngọc, nhưng Tổng Lan Ngọc lại không bằng lòng muốn hợp tác với bọn họ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.